Chương trước
Chương sau
Tô Niên Niên ở trường hắt xì liên tục, Nọa Nọa xích lại gần: “ Ai ya, có phải Cố nam thần nhớ cậu rồi không, hắt xì này gọi là trông mòn con mắt.”

“ Thành ngữ dùng như thế sao?” Tô Niên Niên nhếch nhếch mép, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, “ Sao mà mình lại cảm thấy, có người nói xấu sau lưng mình chứ?”

Chắc chắn là có kẻ gato với cậu rồi.” Đậu Đậu là điển hình cho thích xem náo nhiệt không màng đại sự.

Tô Niên Niên bĩu môi, tiếp tục đọc tin trên điện thoại.

Cô đang nghĩ xem có gọi điện cho Đường Dư hay không, thì điện thoại rung lên, là một tin nhắn mới.

Mở ra xem, Tô Niên Niên tối sầm mặt.

Là Doãn Sơ Hạ gửi đến, các loại câu từ xâm phạm công kích cá nhân, những tận mấy trăm chữ, tin nhắn chia làm mấy tin mới xem hết.

Trong đó nhắc đến nhiều nhất chính là “ cô đáng bị khinh thường, lợi dụng quan hệ giữa cô và Đường Dư, không biết xấu hổ, bla bla..”

Tô Niên Niên biết, cô ta là hiểu lầm rồi.

Nhưng cô cũng chẳng buồn giải thích, ngược lại Đậu Đậu không nói câu gì giằng lấy điện thoại, soạn một tin nhắn còn dài tin nhắn hơn Doãn Sơ Hạ gửi, trong đó là những lời lẽ chế giễu châm biếm.

Đậu Đậu ấn nút gửi, lại loay hoay với điện thoại của Tô Niên Niên một lúc, mới yên tâm trả lại điện thoại cho Tô Niên Niên.

“ Định đấu lại với cô ta à?” Tô Niên Niên cau mày.

Đậu Đậu đắc ý nói: “ Cậu ngốc à, mình đã cho số cô ta vào danh sách đen rồi, cô ta bây giờ có muốn bật lại cậu cũng không được! Nghi xem cảm giác bị dồn nén đến chết thật là sung sướng.....”

Tô Niên Niên im lặng, lại còn có chút đồng tình với Doãn Sơ Hạ.

Gặp phải người như Đậu Đậu, Doãn Sơ Hạ đúng là thua kém hơn chút.

Doãn Sơ Hạ nhìn tin nhắn không mang lời lẽ chửi bới nhưng dày đặc chữ, may là còn chưa ngất, phát huy tốc độ lại soạn một tràng tin dài, ấn nút gửi nhưng mãi vẫn hiển thị chưa gửi đi được.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi ném điện thoại xuống đất, màn hình điện thoại lập tức vỡ nứt thành những vết chằng chịt một cách đáng thương.

Trên ngôn ngữ chịu thiệt, cô ta có thể nhẫn nhịn!

Nhưng cô ta nhất định khiến Tô Niên Niên phải trả giá đắt!

--- ---

(/)

Trần Nguyên làm xong thủ tục chuyển trường, chính thức vào đại học Thánh Âm, vì muốn cùng em gái đi học.

Ngày đến trường, anh còn mang cho Tô Niên Niên hai túi đồ ăn vặt to, được Đậu Đậu ba người tung lên mây xanh.

“ Đúng là anh trai quốc dân mà......” Nọa Nọa ra sức khen ngợi.

“ P, mình tuyên bố, Trần Nguyên oppa chính là nam thần mới của mình!” Đậu Đậu cười ngốc ngếch.

“ nhân loại ngu xuẩn, đây là hotboy Trần Nguyên năm đó của trường mình, mình còn có ảnh đẹp trai của anh ấy, có muốn không? Một gói bimbim một cái?” Mộ Dung Sam hào hứng làm kinh doanh.

Nhìn ba người bạn cùng phòng của mình, Tô Niên Niên đành phải bó tay.

Trần Nguyên mặc dù vẫn dịu dàng quan tâm giống như trước đây, cười như gió xuân, nhưng Tô Niên Niên lại cảm thấy, anh thay đổi rồi.

Trở nên khó đoán, khi nói chuyện với anh, anh thường xuyên thất thần, nhìn cảnh sắc xung quanh, trên mặt có gì đó bi thương.

Tô Niên Niên đoán mấy ngày cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể buông bỏ không can tâm.

Cô bắt đầu bận rồi.

Đương nhiên bận này không có cách nào bằng Cố Tử Thần được, anh mới là thật sự bận. Phải xử lý việc lớn việc nhỏ của Cố thị, còn phải đến trường đi học, trợ lý Thành Châu của anh còn sợ anh mệt quá.

Tô Niên Niên là bận chuẩn bị tiết mục.

Tết nguyên tiêu, trường muốn tổ chức buổi liên hoan.

Đại minh tinh Đường Dư được mọi người chào đón, đương nhiên là phải lên sân khấu biểu diễn rồi, còn anh lại đưa ra một yêu cầu: hy vọng Tô Niên Niên đệm đàn cho anh.

Tô Niên Niên cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý, không chú ý đến nụ cười trên khóe miệng Đường Dư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.