Đường Dư không nói câu gì, trên thực tế đúng là Nam Chi đã nói ra hết rồi.
Tô Niên Niên, là cậu muốn yêu, nhưng không thể có tình yêu tồn tại.
Tại vì cô đã có người thích, càng quan trọng hơn là, người mà cô thích cũng thích cô.
Sao có thể cho cậu thêm cơ hội được chứ? Cướp tình yêu của người khác, cũng không phải việc Đường Dư sẽ làm.
“ Chị, chị không sao chứ?” Đường Dư khẽ hỏi, một là nhìn vết thương trên mặt Nam Chi, hai là nhìn vẻ tuyệt vọng lộ ra của Nam Chi.
Đúng thế, tuyệt vọng.
Cô quyết định buông tay sao? buông tay người đó mà mình không thể yêu?
Nam Chi bỏ hai viên đường vào trong cốc, cố gắng mỉm cười: “ Không có gì, tôi vẫn rất tốt. Chỉ có điều lần này, có lẽ giống như lính đào ngũ vậy.”
Cô đứng dậy. “ Có lẽ sắp phải đi rồi, sau này sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Lời nói này giống như tự nói tự trả lời vậy, lại giống như dặn dò với Đường Dư.
“ Thuận buồm xuôi gió.” Đường Dư chỉ có thể nói lời chúc như thế.
Hai người chào tạm biệt nhau, không gặp lại nữa.
--- ---
“ cái gì? Anh không đi Anh nữa à?” Tô Niên Niên trố mắt nhìn Trần Nguyên.
Mấy ngày trước từ bệnh viện về, cô cảm thấy trạng thái Trần Nguyên có chút không bình thường. Nhưng dù cho cô hỏi thế nào, Trần Nguyên vẫn kiên quyết không mở mồm.
Một phút trước, cậu nói một câu nhẹ như lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-hotboy/2235122/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.