“ Nói linh tinh! Con biết con đang nói cái gì không!” Cố Ngôn Chuẩn bực mình nói.
Cố Tử Thần nét mặt dửng dưng nhìn ông, mấp máy môi: “ Con rất rõ ràng, cũng rất tỉnh táo.”
Cố Tử Thần chỉ cảm thấy tim mình như rơi xuống vực sâu, lạnh lùng đáng sợ.
“ Dù cho điều con đoán là thật, đó cũng là ông nội của con! Tất cả vật chất con hưởng thụ trong cuộc sống, tất cả những thứ mà con có, đều là ông cho con, còn con thì sao? con muốn tìm cái gọi là chứng cứ để đẩy ông vào tù sao?”
“ Nếu theo ý bố nói, ví dụ con giết người, bố có bao che cho con không? Hơn nữa lại cho rằng tất cả những điều này đều là lẽ đương nhiên sao?” Cố Tử Thần hỏi ngược lại.
Cố Ngôn Chuẩn không nói gì, ông thực ra muốn nói “ đương nhiên”, nhưng ông hiểu, đây là sai.
Nhưng cứ nghĩ đến cái chết của Tô Dĩ An không phải sự cố ngoài ý muốn, mà có khả năng là một tay ông Cố Dung tạo thành, ông cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
“ Công ty còn có việc, bố về trước đây.” Dập tắt đầu thuốc, Cố Tử Thần quay người rời đi, toàn thân mệt mỏi, thần sắc uể oải, giống như ông già đi mấy tuổi vậy.
Cố Tử Thần nhìn theo bóng ông, không biết là vui hay là buồn.
Một mình cậu ngồi ở ghế dài đờ đẫn hồi lâu, bên cạnh còn có đứa trẻ đáng yêu đang nhoài người trên ghế cầm bút sáp tô màu bức tranh, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-hotboy/2234720/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.