Cô trợn tròn mắt, vẻ khó tin nhìn Cố Tử Thần.
Anh muốn cõng cô sao? Cố Tử Thần từ lúc nào lại biến thành người dễ dãi hòa nhã giúp đỡ người khác thế chứ?
Cố Tử Thần nhìn cô không nhúc nhích, cau mày nói: “ Tô Niên Niên, tôi bây giờ cho cô hai lựa chọn, một là tôi cõng cô đi, hai là tôi vác cô đi, cô tự chọn đi.”
Tô Niên Niên khó khăn nuốt ngụm nước bọt: “ còn có lựa chọn thứ ba không?”
Cố Tử Thần lạnh lùng nói: “ thế cô nghĩ thế nào?”
Tô Niên Niên khó hiểu, sao cô lại cảm thấy giọng điệu của Cố Tử Thần mang theo mùi uy hiếp chứ, giống như cô không lên là sẽ bị ăn đánh vậy.
Phú quý không thể bừa bãi, nghèo khổ không thể chuyển dời, uy lực không thể khuất phục...... Tô Niên Niên thầm lẩm nhẩm, đồng thời bi thương thêm một câu: người ở mái hiên thấp không thể không cúi đầu được!
Cô nhặt rác ở trên đất cho vào thùng rác bên cạnh, sau đó cẩn thận dè dặt đi đến bên cạnh Cố Tử Thần, động tác tay chân cứng đờ giống như học sinh tiểu học bị thầy giáo gọi lên trả bài vậy.
“ lên đi.”
Cô mơ hồ cảm thấy mặt hơi nóng bừng, trèo lên lừng của Cố Tử Thần.
Lưng của con trai to rộng hơn tưởng tượng của cô, ấm áp, trên người toát ra mùi thơm dịu nhẹ của Cố Tử Thần.
Cảm nhận được nơi tiếp xúc mềm mại ấm nóng từ lưng chuyển đến, cô giống như con đà điểu vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cua-hotboy/2234457/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.