Nội!Cổ lão phu nhân u buồn quay mặt đi.
- Nội sao vậy ạ?
*Tiểu Hàn, con có biết không?
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “nội có gì muốn dạy bảo Tiểu Hàn ạ?”
Cổ lão phu nhân thở dài, bà nắm chặt tay Cổ Mộc Hàn “Tiểu Hàn, từ nhỏ con đã mồ côi mẹ, nội luôn thương chiều con hết mực để bù lại khoảng trống của tình mẹ, hơn ai hết…nội dám chắc rằng bản thân nội đã yêu thương con hơn mạng mình”.
Cổ lão phu nhân càng nói, Cổ Mộc Hàn càng khóc nức nở “nội…con hiểu điều đó mà!”
*Tiểu Hàn…dù ba của con đã quay lưng với con, hay là cả thế giới này có đối đầu với con thì nội vẫn sẽ đứng về phía con và luôn tin tưởng, ủng hộ con.
Cổ Mộc Hàn duỗi thẳng vào lòng Cổ lão phu nhân và gào khóc thật to.
- Nội…
*Cố lên con, đừng bao giờ lùi bước…nhìn thẳng về phía trước, con đường mà mình đã chọn.
- Nội, có phải người đã biết gì rồi không?
Cổ lão phu nhân khẽ cười “nội sống đến tuổi này rồi, có chuyện mà chưa từng trải qua!”
- Nội có trách con không?
*Không, nội xin lỗi Tiểu Hàn…sinh con mà không biết cách dạy, là lỗi của người mẹ, Mộc Anh thành ra như thế, bà nghìn lần xin lỗi Tiểu Hàn.
- Kìa nội!
*Tiểu Hàn, nội không ngăn cản con nhưng nội mong con hãy chừa lại cho ba con một đường lui. Ta biết một khi Tư Tư ra mặt trợ giúp con thì Mộc Anh sẽ không có đường để lui,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3508142/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.