//Tiểu thư, người về rồi!
Cổ Mộc Anh đang ngồi uống rượu một mình, nghe Cổ Mộc Hàn về…ông chợt khựng lại, chuyển ánh mắt nhìn ra cửa.
Cổ Mộc Hàn thấy ba mình không vui nên ngồi uống rượu một mình, thoáng đau lòng nhưng rồi cô nhanh điều chỉnh cảm xúc..
- Thưa ba con mới về!
‘Nhà này làm gì chứa nổi một người tôn kính như Cổ tiểu thư’.
Cổ Mộc Hàn nhíu mày, rồi xuống đối diện với ba mình ‘‘con về để lấy một ít đồ và sẽ đi ngay’’.
Cổ Mộc Anh cười lạnh “Cổ tiểu thư hãy lấy những thứ gì thuộc về cô!”
Cổ Mộc Hàn đứng lên đi thẳng lên phòng riêng của mình…
Thấy từ phía đối diện mình là Giả Thiên Thiên đang xách hành lý đi đến, một tay đang nắm chặt tay Cổ Mộc Ân. Cổ Mộc Hàn dừng bước và dang tay chặn lại.
- Dì Thiên Thiên định đi đâu vậy?
*Liên quan gì đến cô.
- Sao lại không liên quan, Cổ gia thành ra thế này thì cũng nhờ dì Thiên Thiên ban cho.
*Tôi!
- Sao vậy? Sợ ba tôi không đủ cơm để nuôi dì à?
Giả Thiên Thiên nhíu mày!
- Tôi biết…năm xưa dì vì ba tôi lắm bạc nhiều tiền mà dùng đủ mọi thủ đoạn đê hèn để bò lên giường của ba tôi. Hừ…còn đổ oan cho Minh Nguyệt Hà. Dì đúng là trơ trẽn mà, Giả Thiên Thiên.
Cổ Mộc Anh vừa loạng choạng đi đến, nghe thế thì liền chết lặng.
Cổ Mộc Hàn lại lạnh giọng nói tiếp “tôi còn biết được là dì rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-cu-cua-me-ke/3498607/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.