Không phải bà ấy bị thần kinh sao? Tại sao bây giờ nói chuyện lại có vẻ bình thường vậy?
Cô quyết định không lên tiếng, muốn nghe xem bà ấy nói những g, rụt đầu lại, núp ở bên cửa nghe lén.
"Gia Hạo, là mẹ có lỗi với con, nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó, con tuyệt đối sẽ không xảy ra tai nạn. Là con cố ý có phải không? Con muốn trừng phạt mẹ phải không?"
Phùng Quân Bình quỳ gối trước linh vị của con trai, khóc không thành tiếng: "Tất cả đều là lỗi của mẹ, nhưng.... tại sao con lại chọn cái chết để trừng phạt mẹ? Bây giờ, ngôi nhà này đã không còn nhà nữa rồi...."
Bà vừa khóc vừa thao thao bất tuyệt, không ngừng lặp lại: "Nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó, nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó...."
Doãn Băng Dao kinh ngạc, chẳng lẽ nguyên nhân Thẩm Gia Hạo xảy ra tại nạn xe không phải là vì cô? Mà vì chuyện khác sao?
Đúng lúc Doãn Băng Dao chuẩn bị nghe tiếp, chiếc điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Phùng Quân Bình kinh hoảng quay đầu lại, thấy chiếc áo của Doãn Băng Dao lộ ra ở phía cửa.
Bà vội vã đứng lên, trở lại vẻ mặt điên dại, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Doãn Băng Dao giữ chặt người bà ta lại: "Bà chủ, đừng chạy."
"Cô, cô là ai? Đừng kéo tôi." Phùng Quân Bình lại trở lại dáng vẻ điên điên khùng khùng.
"Bà chủ, ở đây chỉ có một mình tôi, bà không cần giả bộ, vừa rồi tôi đã nghe thấy tất cả."
"Cô nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1219458/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.