“Em không có dạy hư Hướng Minh, nó thông minh lắm đó, từ lúc nó hiểu chuyện nó đã không cần em dạy rồi nha.”
Bị Hoắc Hải Phong nhốt trên giường, Tô Quỳnh Thy mặt đỏ bừng, hận không thể tìm nơi chui xuống.
Hồi nhỏ không biết trời cao đất dày là gì mà làm những chuyện đó, bây giờ nghĩ lại không chỉ buồn cười, còn thấy mất mặt, nhưng lại rất hoài niệm. “Ở cạnh anh em muốn làm gì thì làm, nhưng anh không có ở đây thì em phải ngoan một chút, anh không ở bên cạnh em, nhỡ xảy ra chuyện rồi mà anh không được bên em, anh sẽ hận mình cả đời.” Hoắc Hải Phong nhìn đôi mắt cô, nghiêm túc nói. “Em biết rồi, em sẽ ngoan mà, vậy khi nào anh lên máy bay?” Tô Quỳnh Thy ngồi trên giường lén lút nhìn Hoắc Hải Phong, vội cúi đầu, đối với chuyện ngoan ngoan này cô vẫn có chút thiếu tự tin. "Sắp đi rồi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, không là không đợi em nữa.” Hoắc Hải Phong vừa né sang một bên vừa không vui nói với cô, biết rõ tính cô như thế, cô có ngoan hay không chẳng lẽ anh lại không biết.
Thấy anh tránh sang một bên rồi, Tô Quỳnh Thy mới chạy vội vào phòng tắm, lúc Tô Kiến Định gõ cửa đi vào, vừa hay thấy đuôi tóc của cô bay trong không trung, xem ra đã khôi phục lại rồi. “Anh hai sao đến đây sớm vậy?” Hoắc Hải Phong định tìm Tô Kiến Định bàn bạc một chút chuyện đám cưới, mà anh ấy đã đến rồi.
Cũng đỡ cho anh phải chạy đi chạy lại bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746808/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.