Vốn không muốn làm phiền, nhưng mà tính mạng quan trọng hơn, Tô Hướng Minh nói xong câu đó thì lăn xuống giường, nhân lúc hai người kia chưa kịp phản ứng mà chạy nhanh ra khỏi phòng, trong chớp mắt chỉ còn lại tiếng rầm của cánh cửa mới đóng
Hoắc Hải Phong không có chút ngại ngùng nào, ngược lại còn sờ sờ cằm nhỏ giọng mắng: “Tên nhóc này!” Sau đó cũng không để ý cậu nữa.
Tô Quỳnh Thy thì không mặt dày được như anh, trừng mắt há miệng nhìn Tô Hướng Minh chạy ra ngoài, mặt đột nhiên đỏ lên, che mặt dưới ánh mắt cười đùa của anh, tay giữ chặt lấy chăn, kéo chăn há miệng kêu vài tiếng. “Trốn gì chứ? Coi chừng khó chịu đó.” Hoắc Hải Phong cười rồi bò xuống, nhẹ nhàng kéo chăn cô nhỏ giọng nói, “Không! Hải Phong, lỗi tại anh hai! Hướng Minh thấy cả rồi! Bị Hướng Minh nhìn thấy rồi." Cô khư khư giữ lấy chăn, dù mặt đỏ bừng vẫn sống chết không chịu buông tay, trốn trong chăn thở hổn hển. “Hướng Minh đã đi rồi, mau ra đây nào, thể không khó thở à?” Anh kéo chăn mạnh hơn, ngồi dậy ôm lấy cả chăn cả người, mở lấy chăn ra, cười nói: “Mai anh phải ra nước ngoài rồi, đợi anh sắp xếp ổn thỏa sẽ đón em và Hướng Minh cùng sang được không?” Có vài chuyện vẫn nên nói sớm, chuẩn bị sớm thì hơn, sắp đi mới nói không được ổn. “Gấp vậy sao? Nhưng anh vẫn chưa khỏi bệnh, không thể đợi thêm vài hôm à, đợi anh khỏi bệnh rồi em đi cùng anh, em không sợ khổ, với lại, anh trai chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746807/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.