Mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng khóe miệng Hoắc Hải Phong vẫn nở nụ cười vui vẻ cả một ngày.
Sau khi về nhà được nửa tháng, triệu chứng chóng mặt của Tô Quỳnh Thy đã cải thiện rất nhiều, tuy nhiên đối khi vẫn còn tái phát. “Tất cả mọi thứ gần như đã sẵn sàng, Hải Phong, thử nhiều bộ như vậy rồi, anh thấy bộ nào được?”
Bị nói tới hai lỗ tại đều lùng bùng, Hoắc Hải Phong thật sự rất muốn biến thành một đứa trẻ, không cần quan tâm chuyện gì cả, có thể bịt lỗ tai chui vào trong ngực công tước Otto. Ánh mắt anh tràn đầy uất ức, giương mắt nhìn chằm chằm Tô Quỳnh Thy, trông chẳng khác nào một chú cún vô cùng đáng thương.
Bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn, Tô Quỳnh Thy không kiềm được, ngồi phịch xuống ghế sa lon, ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa nói: “Quần áo thì em có thể chọn giúp anh, nhưng đây không phải là hôn lễ của một mình em, nên những chuyện còn lại em giao cho anh đấy!”
Mệt mỏi suốt nửa tháng, cô cũng có chút không chịu đựng nổi, nên vừa nói xong, cô liền ôm Tô Hướng Minh vừa tỉnh dậy trên ghế sô pha, chạy vào trong phòng.
Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ chạy mất, trong nhất thời Hoắc Hải Phong không kịp phản ứng, thẳng đến khi Tô
Kiến Định từ bên ngoài đi vào, mới phá vỡ bầu không khí kỳ kỳ quái quái này. Cảm thấy xem náo nhiệt đã đủ, trước khi Tô Kiến Định kịp lên tiếng, công tước Otto đã khoác áo vào, hai tay chấp sau lưng rồi đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746777/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.