Nhưng trước mắt vẫn còn một số việc cần xử lý trước.
Sau khi tỉnh lại, thấy thân thể cũng không có gì nghiêm trọng, Hoắc Hải Phong chậm rãi thay quần áo rồi một mình lái xe đến nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Đương nhiên Trần Mộc Châu vẫn còn ở đây, chỉ là cô ta đang nằm trên giường một cách yếu ớt.
“Anh Hải Phong, anh đến thăm em à?” Trần Mộc Châu trên giường chật vật ngồi dậy, trí nhớ của cô ta chỉ lưu lại hương hoa, không hề biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không biết mình khỏe lên như thế nào nữa.
Hít một hơi thật sâu, Hoắc Hải Phong cố gắng kìm nén sự tức giận.
Anh liếc nhìn ông cụ Chánh đứng ở cửa, thiếu chút nữa lại nổi điên thêm, nhờ còn tia lý trí cuối cùng mà dừng lại.
Anh nhướng mày nhìn Trân Mộc Châu nằm trên giường, một tay kéo cà vạt ra, vẻ mặt nhàn nhạt dường như đang mất kiểm soát. Anh không phải người không dám đánh phụ nữ, nhưng nếu họ làm thì họ phải tự chịu trách nhiệm.
Hoắc Hải Phong ngồi lùi về phía sau, bắt chéo đôi chân dài một cách lười biếng.
Bật lửa phát ra tiếng “tách” nhỏ nhẹ, anh cúi đầu đưa điếu thuốc vào châm.
Làn khói trắng lờ mờ bay lượn lờ lên trên, che đi đường nét trên khuôn mặt anh, tuy mơ hồ nhưng không ngờ có chút hấp dẫn dụ hoặc.
Trần Mộc Châu mím môi ngồi trên giường nhìn anh.
Hoắc Hải Phong cũng nhìn chằm chằm cô ta qua làn khói mỏng.
Ánh mắt của anh đầy sự lãnh đạm và dữ tợn, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong/1746521/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.