Chương trước
Chương sau
Ba người rất tin tưởng vào kết quả.
Trương Thiên Thiên khẩn trương hỏi: “Từ Tâm, cậu nói họ sẽ thắng sao?”
Sắc mặt Thẩm Vu Quy lại không thoải mái, ánh mắt cô rơi vào trên người Dương Tiêu, cô cảm thấy tình thế không lạc quan, Dương Tiêu là một người thông minh, dạng người này một kích đánh trúng! Anh ta đã đưa ra yêu cầu tỷ thí bóng rổ, như vậy chứng minh, anh ta đã có chuẩn bị.
Nhưng cô vẫn quay đầu nhìn về phía Trương Thiên Thiên, tự tin nói: “Sẽ thắng.”
Trong sân bóng, khi tiếng còi vang lên, Trần Tử Phàm cướp được bóng, vỗ trên mặt đất một cái, thuận tay truyền cho Vương Khánh Quốc, Vương Khánh Quốc làm một động tác giả, né đối phương, lại truyền bóng cho Trần Tử Phàm.
Trần Tử Phàm ném bóng, hai điểm.
“Hay!”
Trương Thiên Thiên kích động, dùng sức vỗ tay.
2:0, nhưng nó không khiến cho lông mày Thẩm Vu Quy giãn ra.
Tiếp tục tranh tài.
Trần Tử Phàm từ trong tay đối phương cướp được bóng, ném một đường bóng xinh đẹp, né tránh tất cả mọi người, hai điểm!
4:0

Trương Thiên Thiên yên lòng, vỗ ngực nói: “Xem ra, Trần Tử Phàm thực sự có tài.”
Thẩm Vu Quy lại căng thẳng.
Quả nhiên, Dương Tiêu bắt đầu ra tay, lúc Trần Tử Phàm truyền bóng cho Vương Khánh Quốc. Anh ta cướp bóng của Vương Khánh Quốc, làm ra tư thế muốn ném bóng, Vương Khánh Quốc ra sức cướp bóng, nhưng một phút sau, bóng rổ đập mạnh vào đùi Vương Khánh Quốc.
“Á!” Vương Khánh Quốc kêu to một tiếng, ôm bắp đùi của mình, ngã trên mặt đất.
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Vu Quy nhìn chăm chú Dương Tiêu, cuối cùng cô cũng nhìn rõ ý đồ của anh ta! Anh ta quả nhiên tàn nhẫn vô tình, Vương Khánh Quốc bị thương, dưới tình huống ít người, tranh tài làm sao còn có thể diễn ra.
………..
Cùng lúc đó.
Ở nơi xa, Phí Nam Thành đi qua, nghe thấy tiếng ồn ào, nghiêng đầu nhìn lại.
Trợ lý thuận miệng nói: “Tổng giám đốc Phí, bên kia hình như là Tử Phàm thiếu gia.”
Bên kia rõ ràng đang thi đấu, loại chuyện này rất phổ biến trong đại học, theo tính cách ưa náo nhiệt của Trần Tử Phàm, anh ta ra sân cũng không có gì lạ.
Phí Nam Thành cũng không có để ý tới, nhưng khóe mắt bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người quái dị?
Cô ở đây làm gì?

Phí Nam Thành rũ mắt xuống, bỗng nhiên nói: “Đi qua nhìn một chút.”
……………
Vương Khánh Quốc ôm chân mình, đau đến mức ngồi trên mặt đất, Trần Tử Phàm xông đến, vội vàng hỏi: “Sao rồi, chân cậu có sao không?”
Lực ném của bóng rổ rất mạnh, ném như thế tuyệt đối có thể gãy xương đùi, Dương Minh tức giận chạy tới trước mặt Dương Tiêu, nắm lấy cổ áo anh ta: “Sao cậu lại làm như thế!”
Dương Tiêu mặc một bộ đồ thể thao màu đen, anh ta cúi thấp đầu, giơ hai tay lên, không phản kháng: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi dự định truyền bóng cho đồng đội, không nghĩ tới Vương Khánh Quốc lại ở đó!”
Trong so tài, lời này không chút kẽ hở.
Hai đồng đội cũng giúp anh ta nói chuyện.
“Đúng thế, đó là chuyện ngoài ý muốn, cậu làm gì, mau buông tay!”
“Không phải chỉ bị ném trúng một cái thôi sao! Trên sân bóng rổ đều xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này, cũng không phải cố ý, đều là đàn ông, có ai chơi bóng rổ mà chưa bị ném vào người! Không đánh được nữa thì nhận thua.”
“Tôi có thể tiếp tục chơi!” Vương Khánh Quốc giãy dụa từ dưới đất đứng lên, anh ta cử động bắp chân, cả người đau đớn, khiến anh ta hít vào một hơi.
Trần Tử Phàm nhíu mày: “Vương Khánh Quốc, thật sự được chứ?”
Vương Khánh Quốc gật đầu, ánh mắt kiên định: “Có thể.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.