Chương trước
Chương sau
Trương Thiên Thiên liên tục xua tay: “Không phải như cậu nói, nhà học tỷ còn nghèo khó hơn nhà tôi, học kỳ cuối, chị ấy vay cha mẹ tôi 2000, đó là học tỷ lĩnh lương, trả lại cho nhà chúng tôi!”
“Thật sao?” Dương Tiêu cúi đầu: “Nhưng cho dù sự thật có như thế nào, cũng quá trùng hợp, cậu nói xem, nếu như tôi đem những thứ này đưa cho thầy cô, nhà trường sẽ xử lý các người như thế nào?”
Trương Thiên Thiên cắn môi, có miệng lại không trả lời được, cảm giác giống như cho dù có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, vành mắt cô ấy đỏ lên, nhìn chằm chằm Dương Tiêu: “Dương Tiêu, tất cả mọi người đều là bạn học, vì sao cậu lại nhắm vào tôi!”
Vì sao?
Gần như vấn đề này vừa đưa, trong đầu mỗi người đều lập tức hiện ra một đáp án, bởi vì thiết kế tối ưu hóa là do cô ấy nghĩ ra.
Thẩm Vu Quy nheo mắt lại, nắm chặt tay, chỉ vì cô không muốn bại lộ thân phận, cho nên kẹp tờ giấy vào bản nháp của bạn tốt, cô lại không nghĩ rằng điều đó lại mang nhiều phiền toái cho cô ấy như thế, cô nhìn chằm chằm Dương Tiêu, trong mắt lộ ra sát khí.
Dương Tiêu nở nụ cười gằn: “Cậu coi mình gặp xui đi, trong số mấy người, tôi chỉ có thể tìm sơ hở và nhược điểm từ chỗ cậu.”
Trương Thiên Thiên tức giận nói: “Cậu điên rồi! Sao cậu lại có thể hèn hạ như thế.”
Đối mặt với chất vấn của cô ấy, Dương Tiêu chỉ hờ hững nói: “Hèn hạ cũng tốt, âm hiểm cũng được, tôi không quan tâm, tôi chỉ cần kết quả!”
Trương Thiên Thiên thấy dáng vẻ quyết tâm của anh ta, chỉ cảm thấy cơn giận xông lên đầu.

Trần Tử Phàm trầm mặc một lúc, nhìn về phía Dương Tiêu hỏi: “Cậu muốn gì?”
Dương Tiêu cười nhạo: “Tôi muốn đánh cược với cậu.”
Trần Tử Phàm nhíu mày: “Nói.”
Dương Tiêu đi lên một bước, ngẩng đầu lên, anh ta mở miệng: “Tôi muốn thi đấu một trận bóng rổ với cậu, nếu như cậu thua, cậu tự động rời khỏi cuộc tranh tài! Cậu thắng, tôi sẽ xóa email này đi, vụ cá cược này, rất công bằng chứ?”
Dương Tiêu muốn, dĩ nhiên là tư cách tham dự cuộc thi lần này.
Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Thẩm Chỉ Lan hôm qua, ánh mắt Dương Tiêu tràn đầy u ám, anh ta muốn đấu một trận với Trần Tử Phàm như hai người đàn ông với nhau! Để Thẩm Chỉ Lan thấy, anh ta không kém hơn Trần Tử Phàm.
“Không nên đáp ứng cậu ta…” Trương Thiên Thiên vừa nói xong câu này liền nghe thấy Trần Tử Phàm trả lời: “Được, tôi đồng ý.”
…………
Một tiếng sau, trên sân bóng.
Mọi người thay quần áo, thi đấu một trận 3 vs 3.

Đồng đội của Dương Tiêu là hai nam sinh khác trong nhóm anh ta, đều là người ban hai. Mà bên Trần Tử Phàm là Dương Minh và Vương Khánh Quốc.
Mấy người làm động tác khởi động.
Tin tức hai bên tranh tài, cũng không biết là ai tung tin ra, dẫn đến nam sinh hai lớp không có chuyện gì làm đều chạy tới xem náo nhiệt.
Trương Thiên Thiên và Thẩm Vu Quy đứng bên cạnh Trần Tử Phàm, anh ta đang khởi động, nhìn thấy vẻ mặt buồn thiu của Trương Thiên Thiên, thoải mái nói: “Cậu bày ra cái vẻ mặt đó làm gì chứ? Cậu phải tin vào anh Phàm của cậu, hiểu không?”
Vẻ mặt Trương Thiên Thiên áy náy, vành mắt đỏ lên.
Cô ấy khẽ gật đầu: “Cậu nhất định phải thắng!”
Trần Tử Phàm cười cười: “Yên tâm, nếu như là so cái khác, tôi không dám cam đoan, nhưng là bóng rổ…Chỉ sợ cậu không biết, kỹ năng chơi bóng của tôi có thể so với giáo viên.”
Trương Thiên Thiên nín khóc mỉm cười: “Làm sao miệng cậu lại ba hoa như thế?”
Trần Tử Phàm đứng nguyên tại chỗ nhảy lên: “Cái này không phải là muốn cho cậu cười sao? Được rồi, cậu lên trên xem đi!”
Dương Minh và Vương Khánh Quốc cũng nói: “Đừng lo lắng, ba người chúng tôi phối hợp rất ăn ý, nhìn các anh trai làm sao dẫn cậu lên đỉnh cao của cuộc sống!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.