Cuộc đời anh chẳng còn gì, ít nhất vẫn cònchút tự tôn.
__“Cổ tích mùa thu” __
Mưa rả rích suốt ngày, đến tối vẫn không ngớt, tráilại dường như mỗi lúc càng to hơn, Nam Ninh hàng năm vào mùa này thường mưa rấtnhiều. Một đêm yên tĩnh như vậy, nước mưa gõ vào cửa kính, rả rích ngoài cửamãi không thôi, trong phòng không khí rất ẩm, khiến lòng người càng thêm sầumuộn, không biết thời tiết u ám này đến bao giờ mới chấm dứt.
Chương Kiến Phi ngồi dưới ánh đèn, như một pho tượng. Thường nói con người cóba hồn bảy vía, anh bây giờ chỉ có mỗi cái vỏ ngoài trống không. Luôn muốn ngăncản bi kịch này, muốn để cô tránh xa những tổn thương, muốn cô được bình anhạnh phúc. Cuối cùng...
Tất cả như con ác mộng, nếu là mộng thì tốt, tỉnh lại là không sao, họ đều bìnhan, dẫu cãi nhau, dẫu tức giận, dẫu chán ghét cũng dễ sống hơn bây giờ, sốngkhông bằng chết. Khi cãi nhau gay gắt nhất, khi Triệu Mai hoàn toàn mất kiểmsoát, anh đã cho rằng, thật tồi tệ, không còn gì tồi tệ hơn, đâu ngờ sự thể cònthảm khốc hơn mọi tưởng tượng của anh.
Bệnh viện đã ba lần thông báo tình trạng nguy kịch của Mao Lệ, cô bị thương rấtnặng, đã sáu ngày từ khi xảy ra sự việc, cô vẫn hôn mê trong phòng cấp cứu,người nhà đều trực ở bệnh viện, nghe nói mẹ cô bị ngất, bây giờ vẫn đang điềutrị, người rất yếu, nếu Mao Lệ không tỉnh lại, e rằng bà cũng khó qua khỏi. Chavà anh cô từ Thượng Hải đến, Chương Kiến Phi sợ không dám đối diện với họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bac-hai/79725/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.