Chương trước
Chương sau
Em có thể phẫn nộ gào thét bất bình vớitất cả xung quanh như một kẻ điên, em có thể nguyền rủa số phận của mình, nhưngđến phút cuối cùng , em cũng đành buông tay.

__“Cải lão hoàn đồng” __

Mộtngàn lẻ chiếc gương
Buổi chiều, ký xong mấy giấy tờ quan trọng cuối cùng,Triệu Thành Tuấn và Peter lại bàn bạc những biện pháp tiếp theo để đối phó vớiNirvana. Peter đưa ra rất nhiều ý kiến, anh đều lắc đầu, hoàn toàn một vẻ thờ ơkhông muốn đối phó, hỏi anh có giải pháp gì, anh lại không nói được. Lát sau, AMạc mang cà phê vào, anh nhấp một ngụm, cảm thấy vị đắng xộc vào tận tâm can,ngũ tạng co rút, quằn quại trong nỗi đau không gì có thể xoa dịu.
Tâm thần ngơ ngẩn, anh lấy ra chiếc bật lửa bạc, rút điếu thuôc, châm lửa.
Peter nhìn chiếc bật lửa, đành chuyển chủ đề, cười nói: “Chiếc bật lửa này anhđã dùng nhiều năm, chưa hề thay, không ngờ anh quyến luyến đồ cũ như vậy.”
Triệu Thành Tuấn mệt mỏi nhả khói thuốc, giọng nói như không còn hơi sức: “Dùngquen rồi!”
Đúng, quen rồi. Trên đời mọi thứ đều có thể quen, bị người yêu làm tổn thương,bị người yêu phản bội, đau mãi cũng thành quen.
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn thành phố bên ngoài lớp kính, mọithứ đểu có thể là hư ảo, chỉ có thành phố rợp bóng cây xanh ngoài lớp kính nàylà thật, thời tiết đẹp hiếm có, đã mấy ngày không thấy mặt trời, cả thành phốmột màu ảm đạm bây giờ lại bừng sáng, dòng xe trên đại lộ Dân Tộc cơ hồ cũngđông hơn mọi ngày, trong thành phố dường như có mạch máu cuồn cuộn chảy, tràntrề sức sống. Bầu trời cao khoáng đạt, xanh nhức mắt, vài dải mây trắng nhởnnhơ phía cuối trời, như một cảnh phim câm, chỉ tiếc không một cánh chim bay,bầu trời sao mà cô đơn.
Mao Lệ, anh không muốn như thế...
Anh thầm nói trong lòng.
Chuyện đã qua nhiều ngày, Triệu Thành Tuấn dường như rất bình tĩnh, nhưng khuônmặt trắng bệch của Mao Lệ khi ngã ngất hôm đó vẫn không lúc nào ra khỏi tâm tríanh, lúc đó anh bế cô lên, cảm giác cơ thể cô mềm nhũn, đầy mồ hôi lạnh, ChươngKiến Phi lập tức xông đến, giật cô khỏi tay anh: “Cút! Cút thật xa! Nếu Mao Lệcó chuyện gì, tôi sẽ giết cậu!” Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nhìnthấy Chương Kiến Phi gầm lên như hổ.
Mao Lệ lập tức được đưa đến bệnh viện ở Bắc Hải, không có vấn đề gì lớn, tối đócô tỉnh lại. Nhưng tinh thần rất xấu, cô gào thét trong phòng bệnh, với mộtgiọng quái đản như không phải tiếng người, không ai có thể đến gần cô, ngay cảmẹ cô. Tiếng đập phá loảng xoảng, tiếng huỳnh huỵch nặng nề, đó là Mao Lệ đậpđầu vào tường, sau đó y tá đi vào. Khi chiếc khay đựng bông gạc đầy máu đưa rakhỏi phòng, Chương Kiến Phi bật khóc, ôm đầu ngổi sụp xuống nền, có lẽ cảnh đóchạm vào vết thương sâu kín nào trong lòng anh.
Triệu Thành Tuấn đứng trên hành lang, giống như đã chết, Chương Kiến Phi hoàntoàn không cho anh đến gần phòng Mao Lệ, cuối cùng anh đành lặng lẽ rời khỏibệnh viện. Tối đó, anh lại trở về Hải Thiên Uyển, nằm trên giường không bậtđèn, căn nhà tối om, yên lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của anh, anh biết,lần này anh đã đẩy cô đi càng xa. Đây là quả đắng anh tự gieo, chỉ có mình anhnhấm nháp, mặc dù đã lường trước hậu quả này, nhưng khi thực sự đối diện vớinó, anh vẫn không thể nào chịu được, nỗi đau đớn giày vò anh tưởng chừng khôngsống được đến sáng hôm sau.
Cuối cùng anh vẫn qua được, vừa sáng là đến bệnh viện thăm Mao Lệ, nhìn thấyanh, Chương Kiến Phi không kích động như hôm qua, mắt vằn những tia máu nhỏ, cólẽ cũng suốt đêm không ngủ.
“Cậu đến thì tốt, tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Xin cứ nói.” Lúc đó mẹ Mao Lệ đã sang phòng thuốc, trong phòng chỉ có một y táđang đo huyết áp cho Mao Lệ.
“Ra ngoài.” Chương Kiến Phi lạnh lùng, quay người đi ra cửa.
Triệu Thành Tuấn theo sau, hai người đứng trên hành lang lộ thiên nối hai tòanhà, chỗ người nhà bệnh nhân thường ra hút thuốc, trời hơi tối, có mưa nhỏ lắcrắc, cho nên lúc đó chỉ có hai người. Chương Kiến Phi không còn vẻ hòa nhã mọingày, vừa mở miệng là ngả bài với Triệu Thành Tuấn, đưa ra cho anh hai thôngđiệp cuối cùng: “Những chuyện khác tôi không nói nhiều, tôi chỉ nói hai điểm:Một, cậu lập tức rời Nam Ninh quay về Penang, tôi không cho phép cậu lại xuấthiện trước mặt Mao Lệ. Hai, nếu cậu vẫn nấn ná ở lại Nam Ninh, tôi sẽ có cáchbuộc cậu ra đi, tôi đã nhiều lần nói với cậu, Mao Lệ là điểm yếu của tôi, cậulàm tổn thương cô ấy, tôi quyết không tha cho cậu! Đằng nào chúng ta đối đầuvới nhau không chỉ một hai lần, chẳng phải cậu luôn muốn đo găng với tôi? Vậyđược, tôi sẽ cho cậu toại nguyện, đến lúc đó cậu đừng trách tôi nhẫn tâm!”
‘Tôi không đi, có chết tôi cũng chết ở đây!” Triệu Thành Tuấn nói: “Nhưng tôicó thể đảm bảo từ nay không quấy rầy cô ấy nữa, tôi không muốn đi, ở đó khôngcó gì để tôi lưu luyến.”
“Văn phòng tổng công ty cậu chẳng phải vẫn ở bên đó? Tại sao không quay về?”
“Tôi... dù thế nào cũng không quay về.”
“Vậy không khách khí nữa, tôi sẽ buộc cậu rời khỏi đây!”
Nói xong Chương Kiến Phi quay người đi, không cho Triệu Thành Tuấn cơ hộithương lượng, anh nhìn bóng Chương Kiến Phi đi xa, thở dài.
Thực ra, từ hôm qua anh đã thấy cơ thể rất khác, buổi tối trở về Hải Thiên Uyểnbắt đầu sốt, sáng ra nếu không nhớ phải đi thăm Mao Lệ anh đã không thể xuốnggiường. Anh không biết lúc đó mình ra khỏi tòa nhà bệnh viện thế nào, hình nhưđã khuỵu xuống trong thang máy, có một y tá nhìn thấy dìu anh ra cổng bệnh việngọi xe giúp.
Trở về Hải Thiên Uyển, anh ho ra rất nhiều máu, một đám đỏ tươi trên nền phòngtắm, vì Peter sắp đến, không muốn anh ta nhìn thấy, anh lấy khăn lau sạch vếtmáu, Henson đã nói, nếu xuất hiện thổ huyết, phải nhập viện ngay. Nhưng rất lạ,anh không thấy lo lắng, có lẽ anh đang chờ ngày này.
Buổi chiều hôm đó Peter đến Bắc Hải, trước đó anh đã suy nghĩ rất lâu, đã thầmra quyết định. Anh trao đổi một số công việc với Peter, bảo anh ta cố gắngnhanh nhất mời luật sư từ Mã Lai sang, mấy ngày nữa anh trở lại Nam Ninh cầngặp luật sư. Peter không yên tâm để anh một mình ở Bắc Hải, nhưng anh kiênquyết muốn ở lại đó tĩnh dưỡng mấy ngày, Peter không biết làm thế nào, đànhthuê hai y tá chăm sóc anh, nhưng Peter vừa về Nam Ninh, ngày hôm sau anh đãmột mình đến đảo Huy Châu, lưu lại ở đó vài giờ rồi theo tàu cá đến một hòn đảonhỏ vô danh khác.
Nơi đó không ai biết, không tìm thấy trên bản đồ, đó là một đảo nhỏ anh vô tìnhphát hiện từ nhiều năm trước, bốn phía là biển, dường như còn hoang vu, trênđảo chỉ có chục hộ ngư dân sinh sống, đều là những người chất phác, không aiquấy rầy anh, hoàn toàn yên tĩnh để suy nghĩ. Mỗi lần thấy mình cận kề cáichết, anh đều đến hòn đảo này, lặng lẽ lưu lại mấy ngày, tâm trạng nặng nề xáođộng dần dần tĩnh lại, hoàn trả vẻ nguyên sơ thuần túy nhất của sự sống. Biểnvô cùng bao dung, bầu trời vô cùng khoáng đạt, sinh tử, yêu hận tất thảy đềutrở nên vô cùng bé nhỏ trong tiêng ầm ào lên xuống của thủy triều sớm tối. Anhdùng di động chụp một cảnh biển trong đêm sao đưa lên Facebook, nếu Mao Lệ vàomạng nhất định nhìn thấy, cô nghĩ thế nào, anh không biết, anh chỉ biết đã đếnlúc mình được giải thoát.
Hai ngày sau anh quay về Nam Ninh, lòng đã thanh thản trở lại.
Suốt mấy ngày tiếp theo, anh đều làm việc với luật sư trong văn phòng, ngoàiPeter và phó tổng giám đốc Rosen từ Mã Lai đến cùng hai vị nguyên lão cao cấpnhất, không ai biết nội dung cuộc gặp. Sau đó anh bắt đầu điều chỉnh vận hànhcủa công ty, gọi điện cho bác Dương ở Anh quốc, đề nghị ông rút vốn, bởi vìChương Kiến Phi đã nói sẽ tính sổ với anh, rõ ràng không nói suông, anh khôngmuốn ông bị tổn thất vô ích. Ông là cổ đông lớn nhất công ty, anh không thể đảmbảo đầu tư của ông tiếp tục sinh lời. Bác Dương cười nói, ông đầu tư cho Bác Vũhoàn toàn không nghĩ tới lợi nhuận. “Tại sao bác tin cháu như vậy?” Khi bácDương nói thế, anh không hiểu.
Ông đáp: “Bởi vì cháu đáng tin tưởng.”
Anh không biết nói gì, người thân nhất chưa bao giờ tin anh, người tin anh lạichẳng có quan hệ thân tình, không biết nên vui hay nên buồn. “Vậy tại sao lúcđầu bác rót vốn cho Bác Vũ?”
Bác Dương thở dài: “Là bác muốn cháu hiểu ra, trên đời điều khiến cháu khôngvui, không hạnh phúc, thực ra không phải là đối thủ của cháu, cũng không phảilà kẻ thù của cháu, mà là chính bản thân cháu. Bác rót vốn cho cháu để cháu đibáo thù chính là hy vọng cuối cùng cháu ngộ ra được điều này, thù hận là condao hai lưỡi, nó giết đối thủ và cũng giết chính mình. Bác hỏi cháu, cháu đãthù hận đến bây giờ, cháu có bao giờ thực sự thấy vui?”
“...”
“Con à, con trai bác nếu còn sống cũng bằng tuổi con, bác đối con như với conđẻ, tài sản lúc sinh ra không có, lúc chết không mang đi được, nếu đầu tư củabác có thể khiến con tỉnh ngộ, bác cảm thấy rất đáng.”
“Bác Dương...”
Triệu Thành Tuấn trầm ngâm, chưa thể nói anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, anh chỉ cảmthấy vô nghĩa, tất cả đều vô nghĩa, cho dù cuối cùng Chương Thế Đức phải nhảytừ đỉnh tòa cao ốc Hồng Hải xuống, anh cũng thấy vô nghĩa, báo thù rửa hận thìsao? Cha mẹ đã chết cũng không thể nào sống lại, họ ngủ trong lòng đất cũngđang chờ một ngày nào đó anh xuống cùng. Đương nhiên Chương Thế Đức không thếnhảy lầu, ông ta bị trúng phong, nghe nói bây giờ đã nằm liệt giường, có lẽchẳng bao lâu cũng về với đất, vậy mà những kẻ vây quanh giường ông ta, dùngười nhà hay bọn Tô Nhiếp Nhĩ, đều chỉ nhắm vào chỗ cổ phần trong tay ông tanhư một bầy sói, chỉ đợi ông ta tắt thở là tranh nhau xé thịt lột da ông ta,lại còn thèm thuồng liếm sạch bộ xương, không cho ông ta mang một mảnh vào quantài.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Triệu Thành Tuấn chán chường, từ nhỏ đã ôm mốithù như vậy, mười năm tìm cách phá Chương gia, cái giá phải trả lớn hơn cáiđược, cho nên câu nói nói của bác Dương như đâm thẳng vào lòng anh. Đương nhiênkhông vì câu nói của ông mà anh tha thứ cho Chương Thế Đức, nhưng anh cũng chánkhông muốn bỏ công sức vào ông ta, bên cạnh con người đó có cả bầy sói, như vậyđã khiến ông ta chết không có chỗ chôn, hà tất cần anh thêm nhát dao, kết cụccủa bản thân anh cũng chẳng ra gì, những gì phải trả anh đều đã trả hết, anhcòn lại gì?
Cuối cùng anh vẫn thua chính mình.
Lúc này nhìn thế giới bên ngoài qua bức tường kính, xung quanh chỉ có những tấmgương trong suốt, tất cả đều trong suốt, anh như bị nhốt trong một lồng kính,thế giới chân thực trong tầm tay nhưng luôn cách bức tường kính. Mỗi tấm kínhlà một mảnh gương chiếu bóng anh lộn ngược, có lúc nhìn lâu lại thấp thoángthấy bóng cô, lờ mờ nhưng vô cùng chân thực, làm anh nhớ tới tập thơ từng đọctrên máy bay nhiều năm trước của một nhà thơ người Iran, trong đó có bài anhrất ấn tượng, từng chép vào cuốn sổ nào đó, nhìn bóng mình trong gương anh buộtmiệng khẽ đọc: “Tôicàng trốn xa, lại càng thấy gần em, tôi càng quay đi lại càng nhìn rõ em. Tôilà hòn đảo bơ vơ giữa biển nước tương tư, bốn bề sóng nước triệt đường đến vớiem. Một ngàn lẻ tấm gương, soi bóng hình em, tôi bắt đầu từ em, tôi kết thúc ởem.”
Đọc xong anh thấy ngạc nhiên, tại sao mình nhớ rõ như thế?
Peter ngây người nhìn anh, không ngờ anh còn đọc thơ, thật là chuyện khó tin:“Brant, tôi không nghe nhầm chứ?” Peter ngạc nhiên.
Anh thở dài: “Là tôi sai, tôi không nên đến đây, không nên xuất hiện trước mặtcô ấy. Từ đầu đến cuối đều sai, sai một cách khó tin, sai tệ hại.” Anh từ từquay người, đúng lúc có ánh mặt trời hắt từ phía sau, đó là đỉnh tòa cao ốc ĐịaVương sáng lóa dưới ánh mặt trời, anh quay lung về phía ánh sáng đó trở về ngồixuống sofa, nhắm mắt, giọng hơi run: “Nhưng A Kiệt, tôi vẫn rất nhớ cô ấy, đêmnào cũng mơ thấy cô ấy, buổi sáng thức dậy cảm thấy rất buồn không muốn ra khỏigiấc mơ, giá cứ ở trong mơ có thể được cùng với cô ấy thêm chút nữa thì haybiết mấy. A Kiệt, như vậy thì hay biết mấy!”
“Brant...”
“Sắp rồi, ngày đó sắp đến rồi, cho nên tôi không sợ.”
“Cha, theo cha thế nào là tình yêu?” Chập tối, Mao Lệ khoác tay cha đi bộ trênbãi biển, đột nhiên hỏi một câu bản thân cũng thấy ấu trĩ: “Hoặc là, cái gì cóthể chứng minh tình yêu?”
Mao Diên Bình mới đến Bắc Hải sáng nay, lần này ông đưa Mao Tấn đến Quảng Tâylà để hợp tác với Nirvana đầu tư xây dựng khách sạn, đương nhiên ông còn mộtviệc rất quan trọng là làm công tác tư tưởng cho mẹ Mao Lệ, động viên bà chuyểnđi, bởi vì khu vực nhà Mao Lệ đang ở cần di chuyển toàn bộ để phát triển thươngmại, nếu bà không thích đến nơi nhà đầu tư sắp xếp, thì ông sẽ giúp bà tìm muamột căn nhà ở vị trí tốt để bà và chồng sống yên ổn những năm cuối đời. Kết quảông vừa nêu ý kiến đã bị bà mắng té tát.
Lúc đó trên sân phơi đầy cá khô, Mao Diên Bình trang phục lịch sự chỉnh tề bịvợ cũ mắng cũng không giận, chỉ cười nói với ông Hoàng: “Anh xem, cô ấy vẫnthế, bao nhiêu năm chẳng thay đổi chút nào.”
Lúc ăn cơm, khi biết Mao Diên Bình đến Nam Ninh đầu tư xây dựng khách sạn, mẹMao Lệ lại sầm mặt, chỉ đũa vào mặt ông: “Ông xem đấy, chính bọn thương nhâncác ông lòng tham vô đáy mới ép chúng tôi bỏ cửa bỏ nhà!” Rồi bà chỉ Mao Tấn:“Còn mày nữa, cha nào con nấy, lương tâm bị chó ăn mất rồi!”
Mao Tấn nhăn nhó: “Mẹ ơi, con làm gì có lương tâm, chó không ăn được.”
“Khục!” Mao Lệ không nhịn nổi bật cười.
Cả nhà cùng cười.
Dù mắng nhưng mẹ cô vẫn làm một bàn thức ăn, chiêu đãi chồng cũ “lòng tham vôđáy” và thằng con “lương tâm bị chó ăn”, cả nhà quây quần có bao chuyện để nói,nhưng Mao Lệ vẫn buồn. Bác Hoàng chất phác chỉ cười hiền hậu, ăn qua loa bátcam rồi ra sân vá lưới, dường như muốn để cho cả nhà ngồi riêng với nhau, nhưngbác vừa đi khỏi mẹ cô lại trầm ngâm, đăm đăm nhìn xuống bàn, tránh ánh mắt củaMao Diên Bình.
“Mẹ con già rồi.” Khi Mao Lệ hỏi ông cái gì có thể chứng minh tình yêu, ôngkhông trả lời câu hỏi của cô, nói một câu không liên quan: “Ba mươi năm rồi, bàấy đã chịu nhiều vất vả.”
“Cha! Cha chưa trả lời câu hỏi của con.” Mao Lệ đá cát dưới chân, giọng hờndỗi.
Mao Diên Bình ngoảnh sang nhìn cô: “Cha vừa trả lời đây thôi.”
Mao Lệ không hiểu: “Vừa trả lời?”
“Ồ, con gái, rốt cuộc con vẫn còn trẻ.” Mao Diên Bình thở dài, mắt nhìn cảnhmặt trời lặn huy hoàng trên biển: “Cha kể chuyện nhé, con muốn nghe không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện về tình yêu và thời gian.”
“Tình yêu và thời gian?”
“Ừ, chuyện thế này, ngày xưa có một hòn đảo, trên có bốn người là Tình yêu,Tiền bạc, Hư vinh và Vui vẻ. Một ngày nọ, đảo sắp chìm, mọi người tranh nhau đilấy thuyền cứu mạng, cuối cùng chỉ có Tình yêu không tranh được thuyền, cô cầucứu Tiền bạc mang cô đi cùng, nhưng Tiền bạc nói trên thuyền chở đầy vàng khôngthể chở cô, hãy đi tìm người khác. Vậy là Tình yêu lại đi cầu cứu Hư vinh, Hưvinh cũng từ chối, sau đó đến lượt Vui vẻ cũng kiêm cớ chối từ không chở Tìnhyêu, cuối cùng Tình yêu bị bỏ lại cô đơn trên đảo, nhìn hòn đảo sắp chìm. Lúcđó một ông già chèo thuyền đến, ông già cứu Tình yêu lên thuyền, cho đến khixuống thuyền Tình yêu mới sực nhớ mình chưa kịp hỏi tên ông, sau đó cô tìm ôngbao năm, mãi vẫn không tìm thấy, về sau có một ngày gặp được Trí tuệ, Trí tuệbảo với cô, ông già cứu cô tên là Thời gian, bởi vì chỉ có thời gian mới có thểchứng minh sự tồn tại của tình yêu...”
Mao Lệ ngây người nhìn cha trong sắc hoàng hôn: “Thời gian?”
“Phải, thời gian, bây giờ con hiểu chưa?” Mao Diên Bình mỉm cười, ôm vai congái, tiếp tục bước đi: “Trong lòng mẹ con có cha, không phải cha không biết, đóchính là tình yêu, ba mươi năm rồi, dẫu lòng bà ấy hận cha, dẫu bà ấy sống vớingười khác, nhưng tình yêu vẫn chung thủy ở sâu trong lòng bà ấy. Vừa rổi tronglúc ăn cơm, nhìn mái tóc bạc của mẹ con, cha rất buồn, bà ấy già thật rồi, chacũng già, trong dòng chảy thời gian, ba mươi năm chỉ là một cái búng tay, nhưngđối với nhiều người chúng ta, lại là nửa cuộc đời, thậm chí cả cuộc đời. Charất cảm ơn mẹ con, đúng vậy, cha có thể cho bà ấy tất cả, duy chỉ không thể chođược tình yêu ngang bằng, cha mẹ không có cơ sở để chung sống lâu dài, đó là bikịch thời đại của cha mẹ, lòng cha luôn áy náy nhưng chẳng biết làm sao. MaoMao, con hiểu không?”
“Cha, con có thể hiểu.”
“Con hiểu được là tốt, cha chỉ sợ các con hận cha, trách cha không cho các conmột gia đình hoàn chỉnh. Trong mắt nhiều người cha là người ích kỷ vô tráchnhiệm, năm xưa ly hôn với mẹ con, cha bị chỉ trích rất nhiều, nhưng hôn nhânkhông có tình yêu rất đau khổ, lại thêm hai người không có tiếng nói chung, lốisống cũng khác, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cả hai đều hao mòn tinh lựccủa những năm tuổi trẻ vào những cuộc cãi vã triền miên, quả thực là điều rấttàn nhẫn, mẹ con mặc dù không có văn hóa bao nhiêu, nhung bà ấy hiểu đạo lýnày, thật hiếm hoi. Suy cho cùng, thực ra năm xưa bà ấy để cha đi cũng là vìcha, bà ấy biết cha ở lại sẽ không vui, cho nên mới để cha đi, đó chính là tìnhyêu, chỉ có thật lòng yêu một người mới nghĩ cho người đó, mong người đó hạnhphúc, bà ấy tuy không thừa nhận nhưng cha biết.”
Mao Diên Bình xoa đầu con gái: “Mao Mao, cha biết gần đây con không vui, chiatay với bạn trai phải không? Không sao, tình yêu là duyên phận, có lẽ cậu ta khôngphải là người trong mệnh của con, hai đứa mới quen chưa lâu, cho dù tình sâunhưng duyên mỏng...”
“Cha, anh ấy có phải là người trong mệnh của con hay không, con không quá bậnlòng, tình cảm quả thực là duyên phận, con có thể chấp nhận anh ấy không yêucon, nhưng không thể chấp nhận anh ấy lợi dụng con, đấy là điều con khó chịunhất, bây giờ con đang tĩnh tâm suy nghĩ, anh ta tiếp cận con có lẽ đã âm mưutừ lâu, con muốn biết những gì anh ta làm vì con lẽ nào là giả dối? Một ngườilòng dạ phải cứng rắn bao nhiêu mới có thể mặt sắt vô tình như vậy?” Mao Lệnghẹn ngào, gục vào vai cha khóc: “Nhưng, cha ạ, nếu anh ấy đúng là người nhưthế cũng chẳng sao, coi như con gặp phải người xấu, đằng nào cũng không phảilần đầu bị lừa, nhưng trực giác mách bảo con, lần này không như vậy, con thấykhông giống như với Ngô Kiến Ba, bởi vì con không sao hận anh ấy được, khác hẳnnhư với Ngô Kiến Ba, cho dù anh ta chết, con vẫn thầm rủa anh ta, nhưng nghĩtới Triệu Thành Tuấn con không thấy hận, chỉ thấy buồn, buồn vô hạn...”
Cha cô thở dài: “Con gái, điều đó chỉ chứng tỏ con chưa dứt lòng với cậu ta,vẫn ôm hy vọng.”
“Không, cha ạ, trực giác của con chưa bao giờ sai, hôm đó trước lúc con ngấtđi, vẫn còn ý thức, cảm giác lúc anh ấy ôm con, con... không nói ra được, giốngnhư sinh mệnh chúng con gắn vào nhau, chúng con không ai có thể mất nhau, chonên bây giờ con muốn đến hỏi thẳng anh ấy, muốn nghe một lời nói thật của anhấy...”
Mao Diên Bình ôm vai con gái, lòng xót xa: “Tiểu tử đó lại dám làm tổn thươngcon gái cha nặng như vậy, cha rất muốn dạy cho nó một bài học! Mao Mao, conđừng để mình lún quá sâu vào tình cảm, bất luận anh ta có lừa con hay không,tổn thương anh ta mang đến cho con là thật, quên anh ta đi, cùng cha trở vềThượng Hải làm lại từ đầu, con còn trẻ nhất định sẽ gặp được người tốt.”
“Nhưng, cha ạ, con có gặp được người tốt hơn cũng không phải là anh ấy, khôngphải là anh ấy!”
Chương Kiến Phi quả nhiên là người lợi hại, bình thường luôn hòa nhã, có vẻkhông tranh với đời, nhưng khi ra tay thực sự quyết liệt không kém bất kỳ ai.Để ép Triệu Thành Tuấn ra đi, anh lập tức lệnh cho thuộc hạ tổng thu mua cổphần của Bác Vũ, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, mua hết. Không chỉ vậy, anh cònliên lạc với những ngân hàng có quan hệ tín dụng với Bác Vũ, đưa ra điều kiệnưu đãi yêu cầu họ dừng cho Bác Vũ vay tiền, đồng thời thu hồi toàn bộ các khoảnvay cũ, thu hồi không được thì dùng tài sản thế chấp, những doanh nghiệp trựcthuộc đã bị thu mua, tuyên bố sáp nhập vào Nirvana, không thể sáp nhập thìtuyên bố phá sản, sa thải nhân viên...
Mỗi lần Chương Kiến Phi thực thi một bước là lại nhắc Triệu Thành Tuấn: “Bâygiờ cậu thay đổi vẫn còn kịp.”
Triệu Thành Tuấn trước sau vẫn câu đó: “Tôi có chết cũng chết ở đây.”
Không đầy mười mấy ngày sau, Bác Vũ sụp đổ hoàn toàn, Nirvana chỉ dùng nămphiên giao dịch đã thu mua thành công 36% cổ phần của Bác Vũ, thêm 15% cổ phầncũ, Nirvana với 51% cổ phần trở thành cổ đông lớn nhất của công ty họ Triệu,trong cuộc họp hội đồng quản trị danh chính ngôn thuận bãi chức chủ tịch hội đồngquản trị kiêm tổng giám đốc của Triệu Thành Tuấn. Còn đối với Dương tiên sinh,nhà đầu tư lâu năm của Bác Vũ nhưng chỉ là chủ tịch danh dự của tập đoàn nêncũng không làm cho Nirvana thay đổi kế hoạch thôn tính Bác Vũ. Hôm giành toànthắng, Chương Kiến Phi còn gửi điện cho Dương tiên sinh, tỏ ý xin lỗi, nói làsau khi công ty cải tổ ban lãnh đạo, sẽ căn cứ vào chênh lệch giá cổ phiếu lưuthông trên thị trường bù đắp tổn thất cho ông, nhưng ông từ chối, nói là sự đãđến nước này ông không có ý kiến gì đối với việc Nirvana làm chủ Bác Vũ, số vốnnăm xưa ông đầu tư vào Bác Vũ đã thu được lợi nhuận thích đáng, ông hoàn toànmãn nguyện. Chương Kiến Phi nghe vậy cũng tôn trọng ý kiến của ông, lúc này tậpđoàn Bác Vũ đã thực sự đổi chủ, Chương Kiến Phi đương nhiên trở thành chủ tịchhội đồng quản trị mới, nhân sự cho chức tổng giám đốc đã được định đoạt, sẽnhanh chóng bổ nhiệm,
Còn phía Mã Lai, dưới sự thúc ép của các ngân hàng, những doanh nghiệp dưới tênBác Vũ lần lượt tuyên bố phá sản, số còn lại thì tuyên bố được Nirvana thu mua,tài sản cá nhân của Triệu Thành Tuấn ngoài ngôi biệt thự trên đại lộ Wamingtonđã sang tên cho trợ lý Peter, các bất động sản khác bao gồm ngôi biệt thự nghỉmát ở Lankawei, du thuyền và bất động sản khác ở Kuala Lumpur, Thái Lan đều bịgán nợ cho ngân hàng, toàn bộ bị niêm phong, bán lại với giá rẻ cho Nirvana,sau khi thanh lý vẫn còn nợ ngân hàng số tiền lớn. Trong một đêm, Triệu ThànhTuấn từ một tỷ phú có tài sản hơn chục tỷ trở thành con nợ, hiện chỉ còn số cổphần 13% ở Hồng Hải thu mua được trong hai năm vừa qua. Phía Duy La Phan haytin lập tức cử người đi đàm phán với anh nhằm thuyết phục anh đổi số cổ phần đóthành tiền (thực ra chính là bán cho Tô Nhiếp Nhĩ),như vậy có thể trả gần hếtmón nợ ngân hàng, ngay người của ngân hàng cũng đến thuyết phục với mục đíchtương tự, tất cả đều bị từ chối. Giới truyền thông Mã Lai cho rằng, có lẽ anhđịnh giữ lại số cổ phẩn đó để sau này tái khởi nghiệp, nếu không, cả đời nàyanh không còn cơ hội ngẩng đầu, hơn nữa lợi nhuận hàng năm từ số cổ phần đó cóthể đảm bảo cuộc sống cá nhân của anh không đến nổi quá bị ảnh hưởng, anh vẫncó thể sống sung túc.
Chương Kiến Phi cương quyết ép anh trở về Penang, ác hiểm nhất là đã tiết lộmột số thông tin quan trọng khiến phía Mã Lai ra thông báo buộc Triệu ThànhTuấn rời cảnh trong thời hạn quy định, lý do chính thức đưa ra rất nhiều, đềuchính đáng, đằng nào Triệu Thành Tuấn cũng không thể ở lại Trung Quốc được nữa,nhất thiết trong vòng một tháng phải rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc, nếu không sẽbị dẫn độ, cả đời không được nhập cảnh vào nước này.
“Tôi sẽ không cho cậu tiến nửa bước đến gần Mao Lệ!” Chương Kiến Phi tuyên bố.
Đương nhiên Chương Kiến Phi cũng không ngờ, chính lúc anh dốc toàn lực thu muaBác Vũ thì Hồng Hải kiện anh với lý do chiếm dụng phi pháp tài khoản dự trữ ởnước ngoài của Hồng Hải, yêu cầu anh bồi hoàn số tiền này, bởi vì tài khoản nàydo Chương lão gia lúc còn sống lập ra, cho dù Chương Kiến Phi được thừa kế cũngchỉ có một nửa, tức là phần mà Chương Thế Huân cha anh được thừa kế chứ khôngcó quyền chiếm toàn bộ. Chương Kiến Phi còn chưa kịp phản ứng, tin về vụ kiệnđã được đưa lên trang nhất các báo, giới thương nhân Penang một phen ồn ào, cổphiếu của Nirvana sụt mấy phần trăm trong mấy ngày liền. Trong thời gian cổ phiếuNirvana sụt mạnh, có người nhân cơ hội lập tức thu mua, Chương Kiến Phi chongười điều tra mới biết, người thu mua chính là một vị nào đó trong hội đồngquản trị của tập đoàn Duy La Phan, nói là cá nhân thu mua, không liên quan đếncông ty, nhưng chẳng che mắt được, người đó nhận lệnh của Tô Nhiếp Nhĩ, anh tađứng đằng sau điều khiển tất cả.
Chương Kiến Phi bị kích nộ, không ngờ Tô Nhiếp Nhĩ tham lam như vậy, chiếm chứcchủ tịch điều hành của Hồng Hải không đủ lại còn định nuốt cả Nirvana, địnhđánh bật tận gốc Chương gia khỏi giới kinh doanh ở Penang, đề phòng khi Nirvanađủ lông đủ cánh sẽ bất lợi cho Hồng Hải và Duy La Phan, bởi vì Nirvana mặc dùlà do Chương Kiến Phi một mình sáng lập, không liên quan tới Hồng Hải, nhưngChương Kiến Phi vẫn là người họ Chương, rất có thể sau này mạnh lên sẽ cướp lạiquyền điều hành Hồng Hải. Có lẽ Tô Nhiếp Nhĩ cho rằng đợi sau này bị động đốiphó chỉ bằng bây giờ nhân lúc Nirvana thiếu vốn lưu động nghiêm trọng do vừathu mua Bác Vũ, chính là cơ hội tốt nhất để tấn công, Chương Kiến Phi sẽ ứngphó thế nào?
Nhưng Chương Kiến Phi cũng không tầm thường, một mặt tiến hành thu xếp lại vốntrên quy mô lớn, tái khởi động mấy dự án lớn để thể hiện thực lực siêu cườngcủa Nirvana, từ đó lấy lại lòng tin của các cổ đông, mặt khác anh liên tục trởvề Mã Lai thương lượng với Tô Nhiếp Nhĩ, cảnh báo anh ta dừng lại lúc thíchhợp, đồng thời cam kết sau này không động đến Hồng Hải.
Lại nói phía Nam Ninh, sau khi Nirvana thu mua Bác Vũ thành công, chuyển hẳntổng hành dinh đến tòa nhà Địa Vương, chính là tầng trên của trụ sở Bác Vũ, MãTiên Dũng - tổng giám đốc mới của Bác Vũ đã chính thức làm thủ tục tiếp nhậnbàn giao của Triệu Thành Tuấn. Mã Tiên Dũng vốn là phó tổng giám đốc củaNirvana, quản lý nghiệp vụ của Nirvana ở Mã Lai, có mối quan hệ đặc biệt vớiChương Kiến Phi, hai người không chỉ là bạn học ở Cambridge mà còn là đôi bạnchung lưng lập nghiệp lâu năm. Đây là một nhân vật lợi hại, về năng lực cá nhânkhông kém Chương Kiến Phi, ở con người anh ta hội tụ một cách hiếm có những điểmmạnh của Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, chính là một nhân tài hiếm cótrong giới doanh nhân. Cho nên sau khi Chương Kiến Phi thành lập công ty riêng,không do dự liền thuyết phục anh ta sang công ty của mình, không chỉ giao chochức phó tổng giám đốc, mà còn trao cho nhiều đặc quyền khác, Nirvana thànhcông thu mua Bác Vũ có công lớn của Mã Tiên Dũng. Chẳng trách anh ta được đặtbiệt hiệu “Phù thủy”, chỉ nửa tháng ngắn ngủi sau khi tiếp quản Bác Vũ đã làmcho Bác Vũ hồi sinh, tất cả những dự án trì trệ của Bác Vũ trước đây, anh tatiến hành tổng rà soát, tổ chức vận hành trở lại, có hiệu quả rõ rệt. ChươngKiến Phi rất hài lòng, Triệu Thành Tuấn cũng không có gì để nói, con mắt nhìnngười của Chương Kiến Phi quả thật đáng nể.
Tình hình đã tương đối ổn định, công việc còn lại chỉ là vấn đề nhân sự củacông ty. Trong vấn đề này Chương Kiến Phi dành cho họ sự tôn trọng và quyền tựdo hoàn toàn, đi hay ở là quyền của họ, công ty không ép. Lúc đầu ban lãnh đạodự đoán là sẽ có nhiều người lựa chọn ra đi, nhất là phòng thị trường, nhữngnăm vừa qua Bác Vũ đã bồi dưỡng được không ít nhân tài có triển vọng, là đốitượng nhắm tới của các công ty cạnh tranh, trên thực tế họ đã đưa ra những điềukiện đãi ngộ rất ưu việt, nhưng thật bất ngờ số người ra đi rất ít, phần lớnđều ở lại. Cho nên ngay cả Mã Tiên Dũng cũng phải công nhận Triệu Thành Tuấn bềngoài lạnh lùng khắt khe, thực ra là người rất biết lôi kéo người khác, sự gắnbó đó không đơn giản chỉ thông qua chế độ ưu đãi về tiền lương là có được, nóicách khác, anh ta rất biết quản lý công ty.
Là thư ký thứ nhất của tổng giám đốc, vấn đề đi hay ở của Mạc Chính Hàm (A Mạc)rất được quan tâm. Mọi người đều biết, cô làm việc bên cạnh Triệu Thành Tuấnbảy năm, có mặt ngay từ khi thành lập Bác Vũ, cô không thuộc tầng lớp cao cấpcủa công ty, nhưng hoàn toàn xứng đáng là thành phần nguyên lão của công ty.Trải qua bảy năm sóng gió, cô đã chứng kiến sự trỗi dậy như kỳ tích của Bác Vũ,từ ngày khởi nghiệp đến lúc cất cánh, cho nên khi chắc chắn Bác Vũ bị Nirvana thôntính, cô bị sốc nặng chưa từng thấy, nhất là hôm Triệu Thành Tuấn bị hội đồngquản trị tuyên bố cách chức chủ tịch hội đồng và tổng giám đốc, có người nhìnthấy cô khóc trong phòng vệ sinh.
Nhưng A Mạc vẫn là A Mạc, làm việc đã lâu bên cạnh Triệu Thành Tuấn, trải quabao sóng gió thăng trầm, ảnh hưởng sâu sắc bởi tác phong làm việc của ông chủ,trong mọi tình huống đều không được phép mất bình tĩnh, những lúc bi đát nhấtcũng phải biết kiềm chế, cho dù mắt sưng đỏ vẫn không bối rối, dường như phongba bão táp trước mặt cũng không liên quan đến cô, vẫn luôn chỉn chu trong côngviệc, vẫn luôn là thái độ điềm tĩnh, vẫn nụ cười trên môi khi đón khách.
Ngày đầu tiên tổng giám đốc mới của Bác Vũ đến công ty quan sát, nhân tiện nhậnthủ tục bàn giao của Triệu Thành Tuấn, A Mạc vẫn bưng lên một tách cà phê thơmphức dặt trước mặt Mã tiên sinh, anh ta khen hết lời cà phê của cô, A Mạc saukhi lịch sự cảm ơn, liền đệ trình đơn thôi việc. Lúc đó Mã Tiên Dũng nheo mắtnhìn cô một lát, cười ha ha: “Cô đã quyết định thôi việc sao còn mất công phacho tôi tách cà phê ngon thế này, cô hoàn toàn có thể bỏ thuốc độc vào đó.”
A Mạc điềm nhiên trả lời: “Một ngày tôi vẫn còn trên cương vị, sẽ vẫn làm tốtcông việc phận sự của mình, sau khi ông phê chuẩn đơn thôi việc của tôi, tôi bỏthuốc độc cũng chưa muộn.”
Mã tiên sinh ngây người giây lát, lại cười ngất: “Tốt tốt, không hổ là do Brantbồi dưỡng, hôm nay Mã Tiên Dũng tôi thành tâm thành ý mời cô ở lại, điều kiệndo cô đưa ra, chỉ cần trong phạm vi hợp lý tôi quyết không có ý kiến gì. Tôimới đến lạ nước lạ cái, rất cần sự giúp đỡ của cô, cô thấy thế nào?”
A Mạc khéo léo từ chối, nhưng sau đó Triệu Thành Tuấn khuyên cô: “Cô ở lại đi,không nên vì tôi mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, đến công ty khác cô phảilàm lại từ đầu, lòng người khó dò, ai biết gặp phải ông chủ thế nào? Mã TiênDũng là bạn của chủ tịch Chương, cô khá hiểu về chủ tịch Chương, người bên cạnhanh ta có thể tin được, huống hồ cô đã quen công việc ở đây, thay đổi môitrường làm việc cố nhiên cũng tốt, nhưng cũng lao tâm mệt mỏi, chi bằng cứ đểnhư cũ đi.”
A Mạc rơm rớm nước mắt không nói, Triệu Thành Tuấn lại tiếp: “A Mạc, cảm ơnđóng góp của cô với công ty những năm qua, nói thật tôi không phải là ông chủtốt, trước đây hà khắc với cô, tôi ra đi là chắc chắn, chỉ mong cô có một khởiđầu mới và có được hanh phúc, hạnh phúc này tôi không thể cho cô, hãy lượngthứ.”
Triệu Thành Tuấn có thể nói được như vậy cũng coi như tôn trọng cô, A Mạc vốnthông minh đương nhiên hiểu hàm ý những lời đó. Lần đầu tiên trong đòi cô khóctrước mặt ông chủ, khóc không thành tiếng, nếu là trước đây tuyệt đối không chophép, Triệu Thành Tuấn luôn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với cô, không cho phépmang tình trạng cá nhân vào công việc, nhưng lần này anh lặng lẽ nhìn cô khócrất lâu, thở dài, cuối cùng nói với cô: “Đừng khóc nữa, trên đời không có bữatiệc nào không tàn, sớm muộn chúng ta cũng có ngày chia tay. Cô giúp tôi mộtviệc cuối cùng, văn phòng còn một số đồ đạc cá nhân của tôi, nhờ cô dọn giúp,tuần sau Mã Tiên Dũng đi làm cần thu dọn văn phòng giao cho ông ta.”
A Mạc rơm rớm nước mắt nhận lời.
Cho nên hai ngày cuối tuần A Mạc vẫn bận rộn ở văn phòng, phân loại đồ đạc củaanh, xếp vào thùng giấy, đồ đạc thực ra không nhiều, chỉ cần thu dọn nửa ngàylà xong, nhưng lần này cô một mình nhẩn nha làm, văn phòng chỉ có mình cô. Nóilà thu dọn, thực ra cô đang hoài niệm những ngày làm việc bên anh, mỗi chi tiếtđều lặng lẽ ngắm nghía hồi tưởng, dẫu từng chịu tủi thân, nhưng hôm nay nhớ lạivẫn ngọt ngào, chỉ vì cô vẫn có thể ở bên anh.
Nhưng dù thế nào, hai ngày vẫn trôi qua rất nhanh, hơn chín giờ tối Chủ nhật,cô vẫn còn nấn ná trong văn phòng của Triệu Thành Tuấn, không còn việc gì, côpha cho mình tách cà phê thẫn thờ nhìn ra cảnh đêm rực rỡ ngoài tường kính, đếnkhi Peter gõ cửa, mới bàng hoàng ngoái đầu, ngây ra hồi lâu, hốt hoảng nhậnthấy mặt đầy nước mắt, cô ngoảnh đi lau vội: “Sao anh lại đến?”
“Đến xem thế nào.” Peter giả đò không nhìn thấy cô khóc, tay chắp sau lưng đilại trên thảm, nhìn quanh: “Thu dọn xong rồi à, có gì cần tôi giúp không?”
“Không, cảm ơn!” A Mạc nhanh chóng trấn tĩnh, trở lại tác phong của một thư kýchuyên nghiệp, không còn dấu vết xúc động vừa rồi, bỏ chiếc tách xuống hỏi:“Anh có uống cà phê không?”
“Cảm ơn, không, tôi vừa uống ở chỗ Brant.” Peter ngồi xuống đi văng, đăm chiêunhìn cô: “Đừng khóc, bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn.”
Hôm nay không phải ngày đi làm, A Mạc không trang điểm, càng bộc lộ vẻ đẹp mộcmạc của cô, ngũ quan tinh tế da trắng mịn, không son phấn trông cô càng đẹp.“Anh nói vậy, ông chủ cũng nói vậy, bảy năm rồi, nói tan là tan, An Chí Kiệt,anh không buồn chút nào ư?” Trong công ty, ngoài ông chủ cũng chỉ có cô thỉnhthoảng gọi anh bằng cái tên đó, khi cô hỏi anh như vậy, giọng vẫn rất trầm, mắtcũng đỏ, rõ ràng trước đó khóc rất lâu.
Peter thở dài: “Buồn thì sao, có nhiều việc đâu phải chúng ta có thể kiểm soát,ngay ông chủ cũng bất lực, huống hồ chúng ta? Đành chấp nhận hiện thực.” Dườngnhư anh không muốn tiếp tục chủ đề này, mỉm cười hỏi: “Nghe nói cô đã quyếtđịnh ở lại đây, như vậy rất tốt, thay đổi môi trường làm việc là phải làm lạitừ đầu, rất mệt. Hơn nữa ông chủ mới Mã Tiên Dũng cũng rất dễ sống, tính tìnhdung hòa, đó là chỗ khác Brant, cho nên trước mặt ông ta cô không cần quá thậntrọng, thoải mái một chút cũng được, ông ta không hà khắc như Brant, ngoài côngviệc có thể vui đùa không sao, chỉ cần làm tốt công việc của mình.”
A Mạc ngạc nhiên: “Lẽ nào trong mắt các anh tôi không cởi mở như vậy?”
“Cũng không phải không cởi mở, mà là cô làm việc với Brant quá lâu, tính cáchchịu ảnh hưởng của anh ấy, quá kín đáo, khiến người khác khó gần.”
“Thế ư, sao tôi không cảm thấy...”
“Đúng, có lúc mọi người vui đùa ở bên ngoài, tôi rất muốn gọi cô, nhưng khôngdám, sợ bị từ chối, người khác cũng không dám gọi cô, đều nói cô rất giống ôngchủ, không hòa đồng với mọi người.” Peter nói xong giơ tay nhìn đồng hồ: “Ồ,muộn rồi, chúng ta đi thôi. Tôi chuyển đồ giúp cô.”
“Được, nhân tiện nhờ anh chuyển đến chỗ ông chủ giúp tôi, xem có thiếu gìkhông.” A Mạc nói xong đứng dậy chuyển chiếc thùng giấy đã chất đầy đồ, Petertranh ôm thùng lớn, mỉm cười bảo cô: “Ấy, việc này để tôi, cô chuyển thùng nhỏkia.”
A Mạc cũng cười, nghe theo anh, khi khóa cửa, cô lưu luyến đứng ngoài nhìn lạicăn phòng cô quen thuộc từng chi tiết, ánh mắt dừng lại trên bàn, đột nhiênnghĩ ra điều gì, vội chạy đến lấy chiếc khung ảnh trên đó bỏ vào thùng giấy:“Còn cái này suýt quên, ông chủ thường mang theo người, nhất định không đượcbỏ.” Peter cầm lên nhìn, vẫn là bức ảnh chụp cảnh hải đảo có lần anh đã xem: “Đâylà đâu, tí nữa tôi sẽ hỏi Brant.”
“Tốt nhất đừng hỏi.”
“Tại sao?”
“Tôi từng hỏi, nhưng ông chủ sầm mặt, không dám hỏi nữa.”
“Thật à, nghiêm trọng thế sao?” Hai người vừa đi vừa nói, rời khỏi văn phòng,ra tới thang máy, bước vào trong, bốn phía đều là gương, Peter nhìn A Mạc ngậpngừng muốn nói lại thôi. A Mạc tránh ánh mắt anh, thời gian hai phút trở nênthật dài, cô biết tâm tư của anh, Peter không vô duyên vô cớ đến đây “xem thếnào”. Bằng này tuổi, sự tinh tế trong quan hệ nam nữ sao cô không hiểu, có điềucô không trùng ý nghĩ với anh.
Ra khỏi tòa nhà, Peter bê thùng giấy đi tìm xe của mình, hai người cùng chuyểnđổ vào ngăn chứa phía đuôi xe, lại đứng bên đường nói chuyện mấy câu, Peter bảomuốn đưa cô về, A Mạc cười nói không cần, cô sẽ tự gọi xe về. Peter đành đóngcửa lên xe, nhưng không khởi động, mắt nhìn vào gương dõi theo A Mạc đi xa dần,ánh đèn đường chiếu lên bóng người mảnh mai của cô xa dần, cô đơn như vậy, cuốicùng anh không kìm được, xuống xe chạy theo cô: “Chính Hàm!”
Anh rất ít khi gọi thẳng tên cô, trong công ty cũng rất ít người gọi như vậy,lâu dần chính cô cũng thấy xa lạ với tên mình, cho nên Peter gọi hai câu cô mớihiểu ra, cô dừng lại ngơ ngẩn ngoái đầu, trên mặt vẫn còn dấu nước mắt, cô lạikhóc.
Peter chưa bao giờ bước về phía cô kiên định như thế, anh khẽ nói: “ChínhHàm...”
Sau khi Mã Tiên Dũng chính thức đi làm, thời hạn rời cảnh của Triệu Thành Tuấncũng sắp hết, Chương Kiến Phi lại khuyên anh trở về Penang vẫn bị anh từ chối,hai người mỗi lần nhắc đến chuyện này đều to tiếng. “Chưa đến phút chót tôi sẽkhông đi.” Triệu Thành Tuấn rất kiên quyết, Chương Kiến Phi không nhẫn nại đượcnữa: “Nhưng cuối cùng cậu vẫn phải đi.”
“Đến lúc đó hẵng hay!”
Bình thường hai người có công việc gì thường trao đổi qua điện thoại, hầu nhưkhông gặp mặt, thời gian này Triệu Thành Tuấn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, không gặpai. Chương Kiến Phi muốn đến cũng phải gọi điện trước, nếu không sẽ làm anh khóchịu.
Hôm đó Chương Kiến Phi đến mà không báo trước khiến Triệu Thành Tuấn nổi đóa. Lúcđó là hơn bảy giờ, Triệu Thành Tuấn vừa ngủ dậy, đang sưởi nắng trong phòngkính trên tầng thượng, tiếng chuông cửa tình tang réo mãi, Chương Kiến Phi bướcvào không để ý tới nét mặt cau có của Triệu Thành Tuấn, báo với anh một tin bấtngờ: Chương Thế Đức, nguyên chủ tịch hội đồng quản trị Hồng Hải, đã chuyển toànbộ cổ phiếu đứng tên ông ta sang cho Chương Kiến Phi vô điều kiện, lưu ý là vôđiều kiện! Trước đó anh hoàn toàn không biết, từ sau khi Tô Nhiếp Nhĩ trở thànhchủ tịch điều hành của Hồng Hải, anh đã hoàn toàn không liên lạc với Hồng Hải,mấy tháng nay anh bận thu mua Bác Vũ, bây giờ vì vụ kiện lại đang đàm phán vớiTô Nhiếp Nhĩ, tiến triển rât chậm, rất khó khăn, đang lúc đau đầu, không ngờChương Thế Đức lại chủ động trao cho anh toàn bộ cổ phần của ông ta ở Hồng Hải.
“Anh thật quá bất ngờ, sáng nay khi giám đốc tài chính báo tin, anh còn tưởngnghe nhầm, Chương Thế Đức hận anh như vậy, sao lại làm việc đó? Không hiểu đãxảy ra chuyện gì?” Chương Kiến Phi rõ ràng vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi TriệuThành Tuấn: “Trước đó cậu có nghe được tin gì không? Chuyện này quả khó tin...”
Triệu Thành Tuấn lại không hề bất ngờ, cười lạnh nhạt: “Lão già còn lựa chọnnào tốt hơn? Con trai đã tàn phế ông ta trúng gió liệt giường, người đầy bệnh,cũng chẳng trụ được mấy ngày, ông ta đương nhiên không cam tâm để Hồng Hải bịDuy La Phan nuốt chửng, cổ phần trong tay là con bài cuối cùng. Đương nhiên ôngta không trao nó cho tôi, tôi không phải người họ Chương, nhưng anh thì khác,anh là cháu đích tôn của họ Chương, danh chính ngôn thuận là người thừa kế thứnhất, thâm tâm ông ta cũng mong anh lấy lại Hồng Hải, dẫu bản thân không muốnnhìn thấy anh.”
“Nhưng ông ta hận anh như thế...”
“Hận đến mấy đầu vẫn tỉnh táo, để anh thừa kế vẫn tốt hơn để gia sản rơi vàotay Tô Nhiếp Nhĩ sau khi ông ta chết. Hắn hiện chỉ chờ ông ta tắt thở, chiêunày đủ hiểm!” Triệu Thành Tuấn nói tiếp: “Nếu tôi không nhớ nhầm, bản thân anhcũng có 5% cổ phần của Hồng Hải, tôi cũng có 13% ở đó, Chương Gia Minh trướckhi xảy ra tai nạn vốn định bán cho anh, nhưng không thành, nếu bây giờ tôichuyển cho anh, anh sẽ có 18%, thêm 29% của Chương Thế Đức vừa sang tên, cổphần của anh sẽ là 47%, vượt qua 41% của Tô Nhiếp Nhĩ, trở thành cổ đông lớnnhất của Hồng Hải!” Anh cười ngất: “Cho nên tôi phải chúc mừng anh, bây giờChương thiếu gia đã nắm quyền điều hành Hồng Hải, đáng chúc mừng! Mau bảo MãTiên Dũng chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng, tôi phải ký ngay!”
Chương Kiến Phi nghe vậy rất xúc động: “Không ngờ chúng ta vẫn lấy lại đượcHồng Hải! Anh có nắm quyền điều hành hay không, không quan trọng, chỉ là chútgia nghiệp đó có thể trở về với Chương gia bất luận thế nào cũng là việc đángmừng.” Nói xong Chương Kiến Phi nhìn vẻ mặt ốm yếu của Triệu Thành Tuấn, thấyanh gầy đi rõ rệt, hỏi bệnh gì anh chỉ ậm ừ không nói, bảo là do bị sốc khichia tay với Mao Lệ, lý do này gần như có lý. Chương Kiến Phi mặc dù thời giantrước ra tay mạnh, nhung cuối cùng vẫn là anh em, rất thương anh: “A Tuấn, cậucố gắng điều trị cho khỏe, sau khi trở về Penang, Hồng Hải sẽ giao cho cậu, anhvà Mã Tiên Dũng phụ trách củng cố và phát triển sự nghiệp của Nirvana và Bác Vũở Trung Quốc, tình hình phát triển của khu kinh tế Vịnh Bắc Bộ hiện nay rấttốt, là cơ hội của chúng ta, nhất là công trình xây dựng cảng Phòng Thành sắphoàn thành. Đây là sự nghiệp do một tay cậu dựng nên, cậu về bên đó không phảilà kết thúc sự nghiệp mà là một sự bắt đầu mới trong sự nghiệp của mình.”
“Thôi đi, tôi chẳng buồn quan tâm chuyện nhà các vị!” Triệu Thành Tuấn vốn đangvui, vừa nhắc đến chuyện này lập tức trở nên cáu kỉnh, bây giờ hình như anhkhông hứng thú với bất cứ chuyện gì, ngay chuyện trả thù anh vốn nhiệt tâm cũngrất ít nhắc tới, hình như tất cả chỉ là giấc mộng, vinh hoa, yêu hận đều chỉ làảo ảnh hư vô, chẳng còn gì.
Cậu ta trở nên nhụt chí như vậy từ bao giờ?
Chương Kiến Phi bất chợt băn khoăn, Triệu Thành Tuấn mà anh quen thuộc khôngphải như thế này, trước đây chỉ cần nhắc tới Chương Thế Đức là nghiến răng, xùlông, như không đội trời chung với ông ta, nhưng bây giờ chỉ một vẻ thờ ơ dửngdưng. Chương Kiến Phi đương nhiên không nghĩ Triệu Thành Tuấn đã tha thứ choChương gia, chuyện này nhất định có nguyên do. Lúc này nhìn thái độ né tránhcủa Triệu Thành Tuấn, anh thầm nghĩ có phải cậu ta đang giấu giếm điều gì, cóphải cậu ta và Chương Thế Đức thông đồng với nhau?
Cuộcđời anh chỉ có em
Trực giác của Chương Kiến Phi quả nhiên rất tốt. Đúngnhư anh phán đoán, Chương Thế Đức và Triệu Thành Tuấn quả thực có một giao ướcvề quyền lợi, trước đó không lâu họ đã gặp nhau, cuộc gặp này khá lạ lùng,không thể nói là thông đồng, cũng không thể nói là hòa giải nhưng cả hai bênđều thỏa hiệp và nhượng bộ.
Triệu Thành Tuấn trở về thành phố Penang một lần sau khi Bác Vũ bị Nirvana thumua. Anh đến bệnh viện thăm Chương Thế Đức bị trúng gió nằm liệt, hai kẻ thùtương ngộ, vốn là gay gắt, chỉ có điều bây giờ cảnh ngộ của hai người chẳng aihơn ai, Triệu Thành Tuấn mất Bác Vũ, Chương Thế Đức cũng gần mất Hồng Hải, chonên không ai có tư cách chế nhạo ai, sau giây phút ngạc nhiên là sự im lặng kéodài.
“Ông không định nói gì sao?” Triệu Thành Tuấn chắp tay sau lưng đứng bên giườngbệnh, mặc dù nét mặt bình thường, nhưng vẻ bất bình vẫn khó giấu.
“Cậu muốn tôi nói gì? Tôi chẳng muốn nói gì hết.” Chương Thế Đức quay mặt đi,không muốn nhìn anh: “Cậu đi đi, cậu từ xa xôi trở về chẳng phải muốn nhìn tròcười của tôi sao? Cậu đã nhìn thấy, đi được rồi.”
Triệu Thành Tuấn ngồi xuống ghế sofa giọng lại ôn hòa: “Tôi không muốn xem tròcười của ông, bản thân tôi chẳng phải cũng là trò cười hay sao? Chúng ta kẻ támlạng người nửa cân, như nhau cả.”
“Vậy cậu đến đây làm gì? Muốn xem tôi đã chết chưa? Không cần, tôi cũng rất gầncái chết, cậu không cần lãng phí thời gian với tôi, tôi chết xong sẽ nhờ ngườibáo tin cho cậu.”
Triệu Thành Tuấn lạnh lùng nhìn khuôn mặt già nua của Chương Thế Đức, ngườinày, chính con người này đã khiến anh gia bại thân vong, mười mấy năm, mỗi lầnnghĩ tới anh đều muốn giết chết ông ta, rửa nhục báo thù cho cha mẹ chết oan,nhưng chưa kịp tính sổ với ông ta, Chương Gia Minh đã thành tàn phế, ông giàcũng bại liệt chỉ còn hơi thở, ông trời ra tay nhanh hơn anh. Thâm tâm anh cũngkhông thấy hể hả gì, bởi vì khi ông trời trừng phạt ông ta cũng không tha choanh, thù hận quả nhiên là con dao hai lưỡi. Lúc này anh nhìn ông ta giễu cợt: “Chươngchủ tịch, ông không nên nghi ngờ thành ý tôi đến thăm ông, tôi đã thành ra thếnày cũng không còn sức đấu với ông, tôi chỉ đến nhắc ông, Tô Nhiếp Nhĩ đã có âmmưu, chỉ đợi sau khi ông tắt thở sẽ cướp cổ phần trong tay ông, hắn đã mời luậtsư, mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi ông tắt thở ông biết không?”
Chương Thế Đức im lặng, đợi anh nói tiếp.
“Ông hãy xem cái này.” Triệu Thành Tuấn đứng dậy đưa cho ông ta một túi tàiliệu: “Báo cáo điều tra chi tiết vụ tai nạn của Chương Gia Minh đều ở trong đó,tôi biết ông nhất định cho là tôi làm chuyện đó, nói thật tôi cũng mong anh tachết, nhưng không muốn bị người ta giá họa, tôi làm là làm, không là không,việc tôi không làm không ai có thể đổ lên đầu tôi.”
Vừa nhắc tới Chương Gia Minh, thần sắc Chương Thế Đức vụt thay đổi, ông ta runrun mở túi, cảnh chụp hiện trường, lời khai của nhân chứng, tài liệu do thám tửtư cung cấp, băng ghi âm lời khai của người lái xe gây ra vụ tai nạn, tất cảđều đầy đủ. Chương Thế Đức không ngờ ông ta suốt nửa đời bày mưu tính kế cuốicùng lại bị người bày mưu với mình, còn ra tay tàn nhẫn hơn, kẻ đứng sau vụviệc hoàn toàn định triệt đường sống của nạn nhân, Chương Gia Minh sống được đãlà kỳ tích. Báo ứng, đó chính là báo ứng, nhìn túi tài liệu, nghĩ đến đứa contrai đã thành tàn phế nước mắt tuôn đầy khuôn mặt già nua, cuối cùng ông ta suysụp hoàn toàn...
Chương Thế Đức vẫn biết Tô Nhiếp Nhĩ chẳng phải hạng tử tế, cuộc đấu giữaChương gia và gia tộc Duy La Phan kéo dài suốt nửa thế kỷ không ngừng, đến TôNhiếp Nhĩ là người điều hành Duy La Phan thế hệ mới, tâm địa và thủ đoạn còntàn ác hơn nhiều các thế hệ đi trước, hơn nữa hoàn toàn không có giới hạn đạođức. Để Tô Nhiếp Nhĩ thò tay được vào Hồng Hải rõ ràng là việc ngu xuẩn nhấtđời Chương Thế Đức, ông ta vốn vẫn ôm hy vọng cho rằng, đầu tư vào Hồng Hải TôNhiếp Nhĩ đã ăn đủ, sẽ nghĩ đến lợi ích của cả hai bên. Ai ngờ, con người đótham lam vô độ, đã chiếm ghế chủ tịch điều hành của Hồng Hải còn chưa đủ, lạilàm Gia Minh thành phế nhân để tiện nuốt gọn Hồng Hải.
“Tại sao hắn phải làm thế? Tại sao?” Túi tài liệu rơi xuống đất, Chương Thế Đứcmặt xám ngắt, rên rỉ.
“Chuyện này chỉ trách ông dạy con không tốt. Chương Gia Minh từ lâu đã giao duvới Tô Nhiếp Nhĩ, hắn muốn số cổ phần trong tay Chương Gia Minh nên tìm cách dụdỗ anh ta đánh bạc, dùng ma túy, khiến anh ta trở nên sa đọa không thể thoátra. Nhưng đứa con quý hóa của ông cũng không đến nỗi ngu ngốc, để tránh có ngàybị Tô Nhiếp Nhĩ nuốt sống, trong tay cũng có một quân bài để đối phó với hắn.Tôi không rõ lắm quân bài đó là gì, chỉ đoán có liên quan đến những giao dịchngầm trên thị trường cổ phiếu của Duy La Phan. Năm ngoái khi ông và Chương KiếnPhi đấu nhau một sống một chết, Chương Gia Minh gửi thư định ép Chương KiếnPhi, đồng thời cũng ép Tô Nhiếp Nhĩ, muốn kiếm tiền của cả hai bên, đúng lúc đótập đoàn Duy La Phan bị điều tra liên quan đến những giao dịch ngầm, tài liệutrong tay Chương Gia Minh nếu rơi vào tay cảnh sát, Duy La Phan tất đi đời, TôNhiếp Nhĩ cũng đi đời, cho nên hắn chó cùng bứt giậu, đúng hôm ký hợp đồngchuyển nhượng cổ phần với Gia Minh liền gây ra vụ tai nạn, hắn vừa muốn cổ phầnvừa muốn Gia Minh vĩnh viễn im tiếng để loại trừ hậu họa, cho nên suy cho cùng,đều là tự làm tự chịu, kể cả tôi...”
Chương Thế Đức hoàn toàn suy sụp, sắc mặt tàn tạ thảm hại như già đi hàng chụctuổi. Bao nhiêu năm ông ta rắp tâm đẩy Triệu Thành Tuấn ra khỏi Chương gia, đểđạt mục đích ông ta đã không ngại dùng Tô Nhiếp Nhĩ đầy dã tâm làm chỗ dựa, kếtquả dẫn sói vào nhà, để bây giờ người tàn của mất. Thái độ của Tô Nhiếp Nhĩ vớiông hiện vẫn có thể coi là khách khí, cách mấy ngày lại đến thăm hỏi, dỗ dànhông như cha đẻ. Nhưng ông biết, con sói này vẫn chưa lộ bộ mặt thật của nó -không có gì ngoài ý đồ nhằm vào số cổ phần của Hồng Hải trong tay ông, một khiông nhượng cổ phẩn cho hắn, việc trước tiên hắn làm chắc chắn là tìm chỗ chônông.
Cuộc trao đổi sau đó rất suôn sẻ, Triệu Thành Tuấn đề nghị ông ta chuyển 29% cổphần của mình cho Chương Kiến Phi để giúp anh lấy lại Hồng Hải, Chương Thế Đứcnghe xong gật đầu nói sẽ suy nghĩ vấn đề này, chuyện đã như thế ông ta chỉ cóthể chấp nhận, cuối cùng còn nói thật: “Thực ra cậu không đến tôi cũng có ýnghĩ đó, Chương Kiến Phi là hạt giống còn lại của Chương gia, tôi không traocho nó thì cho ai? Chỉ có điều tôi chưa dẹp được sĩ diện để nói với nó, rốtcuộc tôi vẫn có lỗi với nó, nếu tôi không chửi bới Kiến Phi, nó sẽ không bị éplập công ty riêng sau đó đối địch với tôi. Cậu nói đúng, suy cho cùng đều làchúng ta tự làm tự chịu.”
Giọng Triệu Thành Tuấn mỉa mai: “Ông nghĩ được như thế thật hiếm có.”
Chương Thế Đức bỏ qua câu nói mỉa của anh, ánh mắt âm thầm nhìn anh, chuyển chủđề: “Nhưng tôi không hiểu, cậu và Kiến Phi đã có chuyện căng thẳng như vậy, nóđã nuốt chửng Bác Vũ, còn ép cậu trở về Penang, tại sao cậu vẫn nghĩ cho nó?”
Triệu Thành Tuấn không né tránh ánh mắt thăm dò của ông ta, khẽ than: “Cũng nhưông, tôi còn lựa chọn nào tốt hơn?”
Hai ngày sau, Triệu Thành Tuấn lại đến bệnh viện, Chương Thế Đức đã bình tĩnhlại, đồng ý chuyển cổ phần của mình cho Chương Kiến Phi, ông ta biết cộng thêmvới cổ phần 13% của anh, Chương Kiến Phi sẽ lấy lại được Hồng Hải, bất luận thếnào ông ta cũng dễ ăn nói với liệt tổ liệt tông. Hai người thỏa thuận hồi lâuvề các bước giao nhận cổ phần, Triệu Thành Tuấn đang định cáo từ, Chương ThếĐức gọi anh lại, đăm đăm nhìn anh: “Đây là lần cuối cùng cậu đến thăm tôi phảikhông? Tôi có chuyện này không biết có nên nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện giữa tôi và mẹ cậu.”
Triệu Thành Tuấn sững người nhìn ông ta: “Mẹ tôi?”
“Phải, tôi biết cậu hận tôi ngoài chuyện cha cậu còn vì mẹ cậu, cậu cho rằngtôi hạ nhục mẹ cậu, cả đời không tha thứ cho tôi, điều này tôi hiểu, nhưng nếutôi nói với cậu, tôi quen mẹ cậu trước cha cậu nhiều, chúng tôi từng yêu nhau,cậu có tin không?”
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói thật đấy, mẹ cậu từng là bạn gái của tôi,nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi bị Chương gia ngăn cản, cuối cùng không thểđến với nhau. Chuyện này cũng là lẽ thường tình, trong những gia đình như chúngtôi, hôn nhân phần lớn đều không do con cái định đoạt, môn đăng hộ đối, nhữngkẻ mạnh liên hôn với nhau, hôn nhân là thủ đoạn mở rộng thế lực, hôn nhân củatôi như thế, của cha Kiến Phi cũng thế, chúng tôi đều không thể lấy được ngườiphụ nữ mình yêu.”
Đồng tử trong mắt Triệu Thành Tuấn co mạnh, đường gân bên trán giật liên hồi:“Xin ông nói vào điểm chính!”
“Được, tôi nói. Tôi và mẹ cậu là bạn thời đại học, sau khi chúng tôi chia tay,bà ấy lấy cha cậu, chính là người trợ lý của tôi, hơn nữa chỉ có hai tháng saukhi chúng tôi chia tay. Đương nhiên họ đã quen nhau trước đó, mẹ cậu cũng từnglàm việc ở Hồng Hải, họ là đồng nghiệp, nhưng bà ấy nhanh chóng kết hôn như thếkhiến tôi không hiểu, tôi vô cùng đau khổ cùng cực, cũng vô cùng khó xử. Màkhông ngờ hơn nữa, mẹ cậu... vừa kết hôn đã thấy bụng to, chính là mang thaicậu, ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó là liệu cậu có phải là con tôi không, bởivì tính từ lúc tôi và mẹ cậu chính thức chia tay đến khi bà ấy kết hôn với chacậu, sinh ra cậu, chỉ có hơn bảy tháng, rốt cuộc cậu là con ai?”
“Ông nói bậy, chuyện hoang đường hết sức, không thể, tuyệt đối không thể!”Triệu Thành Tuấn hét lên.
“Tôi cũng không muốn đó là sự thật, mẹ cậu cũng cương quyết phủ nhận, nhưng sựviệc này có hai khả năng, nếu cậu là con của họ, có nghĩa là mẹ cậu đã đi lạivới cha cậu trước khi chia tay với tôi, đó là sự phản bội! Cậu đừng xúc động,nghe tôi nói hết, khả năng thứ hai, cậu không phải là con Triệu Hiền Văn, nhưngnhư vậy cũng khiến tôi khó chấp nhận, cậu đã không phải là con ông ấy tại saocòn mang họ ông ấy, như vậy chẳng phải cố tình xúc phạm tôi? Cho nên bằng ấynăm chỉ cần nhìn thấy cậu là lòng tôi sinh hận, sự tồn tại của cậu là mối nhụcđối với tôi! Cũng bởi lúc đầu cha Chương Kiến Phi vin vào chuyện tài khoản đóđể hạ bệ tôi, tôi không do dự đẩy cha cậu ra đỡ đòn, cậu nói tôi báo thù cũngđược, nói tôi thấy chết không cứu cũng được, tóm lại chuyện này tôi vẫn đểtrong lòng.”
“Hoang đường, quá hoang đường!” Triệu Thành Tuấn run người, sắc mặt vốn trắngbệch lại phừng phừng: “Người đã chết ông còn đào bới, ông nhẫn tâm như vậy,chẳng trách ông sa vào cảnh này!”
“Không sai, tôi đáng sa vào cảnh này, tôi chết không yên thân, nhưng cậu nghĩxem, tôi chỉ còn một hơi thở, tôi có cần nói dối cậu không? Cậu tin hay khôngthì tùy, sự việc là vậy. Sau khi cha cậu chết, em trai tôi chính là cha ChươngKiến Phi, lấy mẹ cậu, có biết vì sao ông ta làm thế không? Chính là vì muốn đấuvới tôi, ông ta biết mẹ cậu là người cả đời tôi không sao có được, ông ta cóđược, chứng tỏ ông ta thắng tôi, ông ấy đã thắng...” Chương Thế Đức nói đến đâylại thở dài: “Đàn ông thường thích đấu đá, cậu và Chương Kiến Phi chẳng phảicũng thế? Đương nhiên tôi không phủ định Chương Thế Huân quả thật cũng rấtthích mẹ cậu, hồi trẻ mẹ cậu là người đẹp có tiếng ở thành phố Penang, đàn ôngnào chẳng động lòng, Chương Thế Huân cưới mẹ cậu là một đòn đau với tôi, nhưngcó một vấn đề khiến tôi không dám đối diện nhất đó là, rốt cuộc cậu là con ai?”
Mấy ngày lưu lại Bắc Hải, Mao Lệ luôn bận thu dọn đồ đạc. Cô định trả lại HảiThiên Uyển cho Chương Kiến Phi, ngôi nhà đó quả thực là ký ức quá đau buồn, côkhông muốn có bất cứ vấn vương nào với quá khứ, đoạn tuyệt với quá khứ mới cóthể bắt đầu cuộc sống mới, trong lúc không còn đường nào để đi cô chỉ có thểlựa chọn đường khác, có thể bằng phẳng cũng có thể lại gập ghềnh gian truân,nhưng đó là số mệnh của cô, tránh không được. Trước số mệnh, sức mạnh của conngười bé nhỏ như hạt cát, một con sóng lớn ập đến là cuốn phăng tất cả...
Do cha cô định hợp tác với Nirvana xây dựng khách sạn, Mao Lệ khó tránh tình cờgặp Chương Kiến Phi, hai lần đều trên bàn ăn, mặc dù có Mao Tấn làm không khíhoạt náo, nhưng hai người từ đầu đến cuối vẫn không nói với nhau. Xảy ra nhiểuchuyện như thế họ đã chẳng còn gì để nói, có lẽ đó chính là duyên còn tình còn,duyên hết tình tan.
Nhưng qua Mao Tấn, Mao Lệ vẫn biết chuyện Triệu Thành Tuấn bị ép rời cảnh cóthời hạn, cô không biết cảm giác lúc đó thế nào. Những ngày vừa rồi thỉnhthoảng cô vào Facebook, phát hiện Facebook của Triệu Thành Tuấn vẫn không có gìmới, nghe nói sức khỏe anh bây giờ rất kém, phải ở nhà tĩnh dưỡng, Mao Lệ biếtmình không nên nhớ đến anh, nhưng trực cảm mãnh liệt đó vẫn chiếm cứ lòng cô,rất có thể anh thực sự vạn bất đắc dĩ.
“Khi nào anh ấy đi?” Mao Lệ hỏi anh trai.
“Sắp rồi, có lẽ khoảng mười ngày nữa. Anh cảm thấy chuyện này...”
“Thôi, anh đừng nói gì nữa, chuyện của họ em không muốn biết.” Mao Lệ lạnh lùngngắt lời anh trai: “Để họ đi, em chỉ mong sớm kết thúc tất cả.”
Mao Lệ thu dọn đồ trong hai ngày, những gì của mình cô cho vào va li, một phầnđể lại chỗ mẹ, một phần sẽ mang đi Nam Ninh. Còn một vấn đề khiến cô phân vân,trong phòng còn có ít đồ của Triệu Thành Tuấn. Anh thuê căn nhà thực ra không ởmấy ngày, đồ đạc cũng rất ít, có lẽ anh cũng không định đem đi. Cô không tiệngặp anh, làm thế nào trả lại những thứ đó?
Đồ đạc của anh phần lớn là quần áo và sách. Mao Lệ phát hiện một chiếc điệnthoại di động ở đáy ngăn kéo phòng sách, để trong chiếc hộp nhỏ, hình như cố ýgiấu đi, cô đã suýt vứt vào thùng rác. Nhãn mác cô nhận ra, nhưng kiểu dáng cólẽ là của mấy năm trước, hơn nữa hình như không phải là hàng trong nước, nếu côkhông đoán nhầm có lẽ anh mang từ Mã Lai sang.
Nhưng do đã lâu không sử dụng, nó không có điện, dụng cụ nạp điện vẫn còn, MaoLệ cắm điện, sau đó tiếp tục công việc thu dọn của mình.
Buổi trưa ăn xong cơm ở chỗ mẹ, trở về Hải Thiên Uyển, có lẽ đây sẽ là đêm cuốicùng cô sống trong căn nhà này, phòng khách ngổn ngang thùng giấy và va li, cônhìn căn phòng trống rỗng, lòng chua xót. Đây là ngôi nhà tân hôn của cô vàChương Kiến Phi năm xưa, bằng ấy năm trôi qua, ngôi nhà vẫn thế nhưng con ngườiđã khác. Mao Lệ thấm thía sâu sắc dấu ấn của thời gian, đến phút cuối phải giãtừ quá khứ, không phải không lưu luyến, nhưng còn lựa chọn nào khác?
Cô vuốt ve từng đồ vật trong nhà, khung ảnh, đèn bàn, đồ gốm, chiếc gạt tàn,mỗi lần cầm lên một thứ lại nhớ hình ảnh ngày xưa, lòng nghẹn ngào xót xa, nướcmặt thấm mi.
Cuối cùng cô nhìn thấy chiếc điện thoại di động đã được nạp điện.
Hiếu kỳ là hiển nhiên, đây là điện thoại anh từng dùng, bên trong còn ghi nhữnggì? Cô loay hoay, cảm thấy đồ ngoại không dễ sử dụng, loay hoay một hồi lâukhông thấy có gì mới, phần danh bạ vẫn còn, nhưng mã số không nhiều, rõ ràngkhông thường xuyên sử dụng. Trí nhớ cô tuy không tốt lắm, có lúc quên rấtnhanh, nhưng cô vẫn nhận ra ngay mã số trong nước và nước ngoài, nếu khôngnhầm, trong danh bạ có một mã số cô từng dùng, về sau thay điện thoại mấy lần,dần dần không dùng mã số đó nữa.
Mao Lệ bất chợt ngớ ra, trong điện thoại của Triệu Thành Tuấn sao lại có mã sốđiện thoại của cô. Cô lần lại nhật ký các cuộc gọi, đó là khoảng bảy, tám nămtrước, hơn nữa thời gian gọi đi không quá ba giây, theo hiểu biết của cô, nhưvậy chứng tỏ chưa kết nối, hoặc đã kết nối nhưng đối phương chưa kịp nghe, ngườigọi đã tắt máy.
Bảy, tám năm trước Triệu Thành Tuấn từng gọi điện cho cô?
Không phải một hai lần, cũng không phải ban ngày, phần lớn vào đêm khuya. MaoLệ dần dần nhớ ra, lúc cô sử dụng mã số này quả thực thường xuyên nhận đượccuộc gọi từ một số máy lạ, chuyện đó chẳng có gì ngạc nhiên, đến bây giờ cô vẫnthường xuyên nhận được những cuộc gọi lạ, reo hai tiếng là tắt, cô chẳng bậntâm.
Cô tiếp tục xem phần tin nhắn.
Nhật ký tin nhắn từng bị xóa, Mao Lệ bỗng kinh ngạc nín thở, những tin nhắnnhắn lại còn lưu trong đó đều đến từ số máy cô đã dùng, chỉ có bảy tin. Trongphần tin nháp cô phát hiện tin nhắn gửi đi vừa trùng khớp với bảy tin nhắn lại,cô tìm giấy ghi lại để đối chiêu. Lời nhắn đi và nhắn lại hầu như năm nào cũngchỉ cùng một nội dung:
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Anh là ai?”
Lần gửi tin cuối cùng là tháng 7 năm 2009, nếu không nhầm, ít lâu sau anh đếnNam Ninh và thuê căn nhà này, sau đó không nhắn tin vào ngày sinh nhật cô, bởivì anh đã đến bên cô. Mao Lệ cảm giác tức thở, bảy năm trước vào sinh nhật côhàng năm anh đều nhắn tin chúc mừng? Vậy mà cô không hề biết anh là ai, bởi vìmỗi lần sinh nhật cô nhận được rất nhiều điện thoại và tin nhắn của người thân,bạn bè. Vào ngày đó di động của cô luôn trong tình trạng máy bận, mặc dù vìlịch sự sau khi nhận được tín cô đều hồi âm cảm ơn, nhưng nhiều như vậy làm saocô nhận ra số máy của anh, cho nên vẫn không biết sự tồn tại của anh!
Những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, cô đặt điện thoại xuống, bắt đầu lụctìm trong đồ đạc của anh, hy vọng tìm ra manh mối khác. Cuối cùng trong mộtcuốn sổ cô tìm thấy bức ảnh cũ đã ngả vàng, chính là bức ảnh chụp dưới gốc câybồ đề trong vườn nhà lúc cô mười sáu tuổi. Hồi đó anh trai đi du học, cha muatặng cái máy ảnh, anh kéo cô ra vườn chụp bức ảnh này.
Mười năm rổi, nếu không có bức ảnh này Mao Lệ hình như cũng không nhớ cô từngcó vẻ ngoài thuần hậu trong sáng như vậy, nụ cười như tỏa nắng, khuôn mặt rạngngời, đẹp như thiên sứ.
Lật phía sau, thấy hàng chữ nhỏ:
Trongký ức của em không có tôi, nhưng trong cuộc đời của tôi chỉ có em. Tôi yêu em,em biết không?

Chương Kiến Phi hết sức bất ngờ khi nhận được điệnthoại của Mao Lệ, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh sau khi hai ngườily hôn, cả hai đều có chút bối rối, Chương Kiến Phi còn hơi căng thẳng.
Mao Lệ nói rất nhẹ nhàng, cô muốn trả lại anh ngôi biệt thự ở Bắc Hải, cô khôngnói rõ nguyên do, nhưng anh hiểu, cô không muốn có bất cứ liên quan nào với quákhứ. Một người muốn thực sự bắt đầu lại, nhất định phải đoạn tuyệt triệt để vớiquá khứ, mãi chìm trong quá khứ là vô cùng đau khổ, Chương Kiến Phi cũng cótrải nghiệm như vậy. Cho nên anh không nói nhiều, tỏ ra tôn trọng ý kiến củacô, anh nói sẽ dành thời gian làm thủ tục sang tên ngôi nhà.
“À, trong nhà còn ít đồ của Triệu Thành Tuấn, phiền anh cũng mang đi giúp.”Giọng Mao Lệ dửng dưng, nói ra cái tên này cơ hồ rất bình tĩnh.
Chương Kiến Phi nhận lời: “Được, đồ của cậu ta em cứ để nguyên, anh sẽ đếnlấy.”
Làm xong công việc, Chương Kiến Phi định lái xe đi Bắc Hải, chuyện này đươngnhiên không tiện phiền cấp dưới, anh nghĩ có thể anh sẽ bán ngôi nhà đó, anhcũng không muốn giữ lại. Bằng ấy năm trôi qua, cả hai đã có cuộc sống của mình,còn giữ lại ngôi nhà đó làm gì?
Nhưng không may, lúc sắp đi thì Triệu Mai đến.
Sau khi yêu cẩu ly hôn, anh rời khỏi biệt thự đã chung sống với Triệu Mai,chuyển tới căn hộ biệt lập ở một nơi vắng vẻ, Triệu Mai thỉnh thoảng đến côngty làm loạn, nhưng đây là lần đầu tìm thấy chỗ ở của anh. Chương Kiến Phi thựcsự đã mệt mỏi cực độ, cuộc hôn nhân này đã làm kiệt quệ lòng kiên nhẫn của anh,không phải không cố gắng cứu vãn, anh cũng từng nghiêm túc vạch kế hoạch chotương lai với Triệu Mai, nhưng những hành động cực đoan của cô khiến anh cảmthấy chuyện này không thể kéo dài, đã là sai lầm, càng kéo dài thương tổn cànglớn. Anh đã mấy lần nói với Triệu Mai cho dù họ không còn là vợ chồng, vẫn làngười thân, anh sẽ tiếp tục có trách nhiệm chăm sóc cô, đến khi cô tìm được nơigửi gắm mới. Nhưng cô không bỏ vào tai, cô kiên quyết không chịu ly hôn, anhnhờ luật sư đàm phán với cô, lần nào cũng cãi lộn ầm ĩ. Lúc đầu Triệu Mai cònhy vọng anh trai đứng về phía mình, chạy đến cầu cứu Triệu Thành Tuấn. Khôngngờ anh cô cũng chủ trương kết thúc cuộc hôn nhân đó, đồng thời bảo Chương KiếnPhi nhất định đưa Triệu Mai về Penang và thu xếp cho cô điều trị tâm lý, bởitrạng thái tinh thần của cô bây giờ rất nguy hiểm, luôn mồm nói cô trở nên thếnày là do Mao Lệ, nói ra những câu rất đáng sợ, làm Triệu Thành Tuấn vô cùng lolắng.
Nhưng thật lạ, Triệu Mai lần này đến không phải vì vấn đề ly hôn, mà là chuyệnquay về Mã Lai. Thì ra để buộc cô nhanh chóng về Mã Lai, theo ý Triệu ThànhTuấn, Chương Kiến Phi đã phong tỏa tài khoản của cô, nếu cô không chịu thỏahiệp, sẽ không cho một xu. Lúc đầu Chương Kiến Phi do dự, không đành lòng làmthế, nhưng Triệu Thành Tuấn một mực kiên quyết, yêu cầu anh phải nhanh chóngđưa cô về Penang, chuyện ly hôn có thể làm sau, bởi vì Triệu Mai đã tuyên bố sẽcùng chết với Mao Lệ, cứ để cô ở đây, không biết cô điên khùng đến đâu. ChươngKiến Phi sau nhiều lần thuyết phục Triệu Mai vô ích, cảm thấy không có cách nàokhiến cô bình tâm lại, đành chấp nhận ý kiến của Triệu Thành Tuấn. Còn TriệuMai sau khi cưới đã nghỉ làm, không có thu nhập riêng, kinh tế dựa hẳn vàochồng, bây giờ phong tỏa tài khoản coi như cắt nguồn kinh tế, cô hoàn toànkhông thể tiếp tục ở lại Nam Ninh.
Triệu Thành Tuấn còn có một đòn hiểm hơn nữa, anh đề nghị Mã Tiên Dũng điều MạcChính Hàm, người bạn duy nhất của Triệu Mai, sang làm việc ở chi nhánh HồngKông, chuyện này vừa mới quyết định, Mã Tiên Dũng vốn định giữ A Mạc ở Nam Ninhtiếp tục làm thư ký. Việc này rõ ràng khiến Triệu Mai rơi vào cảnh tuyệt vọng,không tiền bạc, không bạn bè. Anh nói với Triệu Mai, bất luận cô và Chương KiếnPhi có ân oán mâu thuẫn gì, tất cả trở về Penang sẽ tính, nếu không mọi chuyệnmiễn bàn. Triệu Mai lần này suy sụp hẳn, chạy đến tìm Chương Kiến Phi khóc lócthảm thiết, từ đầu đến cuối chỉ khóc.
“Chương Kiến Phi, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, bất luận thế nào chúng tatừng là vợ chồng, anh dây dưa với Mao Lệ tôi đã không nói, đằng nào trước giờanh cũng chưa từng dứt lòng với cô ta, nhưng anh lại cấu kết với anh tôi, bắttôi trở về bên đó, hai người là người thân của tôi, sao lại đối xử với tôi nhưthế?”
Chương Kiến Phi nhẫn nại giải thích: “Để em về Penang là muốn tốt cho em, bâygiờ tinh thần em chưa ổn định, chúng ta về bên đó sẽ bình tĩnh bàn chuyện saunày, anh trai em cũng về với em, sức khỏe anh ấy không tốt, về bên đó có lợicho sức khỏe của anh ấy.”
“Kiếm cớ! Anh sợ tôi ở đây làm vướng chân anh, trong mắt anh và anh trai tôichỉ có Mao Lệ, vì cô ta hai người không ngần ngại từ bỏ người thân, các ngườisợ tôi ăn thịt cô ta chứ gì? Chương Kiến Phi, tôi đồng ý ly hôn, tôi đồng ý tấtcả, nhưng anh đừng hòng bắt tôi về!” Triệu Mai hoàn toàn không còn thái độ ápđảo ngày trước, mặt đầy nước mắt, giọng cầu khẩn: “Tôi về Penang làm gì? Ở đókhông có anh, tôi trở về có nghĩa lý gì, tại sao anh nhất định ép tôi, Mao Lệquan trọng với anh như vậy sao? Anh đã bảo vệ tôi như thế chưa? Anh bất chấplòng tôi đau khổ thế nào, bất chấp tôi vui hay không, bất chấp bên cạnh tôi cóngười thân không, ngay A Mạc, người bạn duy nhất của tôi các người cũng đưa đi,các người còn muốn tôi thế nào, có lẽ tôi chết ngoài đường các người cũng khôngthèm đếm xỉa!”
“Triệu Mai, em bình tĩnh một chút!”
“Tôi không thể bình tĩnh, trong mắt các người tôi không bằng người đàn bà trănghoa đó, cô ta lấy anh, lại chạy theo anh tôi, còn quan hệ mờ ám với cấp trên,một người đàn bà nát như thế vậy mà các người vẫn coi như báu vật!”
“Triệu Mai, nói năng cẩn thận!” Vừa nghe Triệu Mai xúc phạm Mao Lệ, Chương KiếnPhi đã nóng mặt: “Vấn đề giữa anh và em sao cứ kéo Mao Lệ vào, cô ấy sắp điThượng Hải, anh còn dây dưa gì, sao em cứ bám lấy chuyện này mãi? Em quậy phárùm beng như vậy, rốt cuộc định làm gì? Cho dù không có Mao Lệ, hôn nhân giữaanh và em cũng không đi đến đâu, bản thân em cũng biết, chúng ta kết hôn khôngvì tình yêu. Nếu em không làm loạn như vậy, có lẽ chúng ta vẫn còn có thể tiếptục, nhưng bây giờ anh đã không còn cách nào duy trì cuộc hôn nhân này nữa, làanh đã sai, anh ngàn lần không nên lấy em, chính là anh đã đẩy mọi người vàotuyệt cảnh, coi như anh xin em, cho mọi người một đường sống có được không?”
“Anh đã ép tôi đến nước này, lại còn yêu cầu tôi cho anh đường sống? ChươngKiến Phi, anh thật vô liêm sỉ! Anh là đồ vô liêm sỉ! Cả đời này anh đã tin ai?Anh không tin tôi, không tin anh tôi, anh còn có thể tin ai? Vì Mao Lệ ngay đếnngười thân nhất của mình anh cũng vứt bỏ, anh bảo tôi điên, tôi thấy anh mớiđiên!”
Triệu Mai lại bắt đầu kể lể, cô tuyệt vọng nhìn Chương Kiến Phi, uất hận muốnđập vỡ đầu anh ta, xem trong đó rốt cuộc chứa đựng những gì. Bất kỳ ai, bất kỳchuyện gì, chỉ cần liên quan đến Mao Lệ, anh đều mất nguyên tắc, Triệu Mai chưabao giờ hận người đàn ông này đến thế, mọi yêu thương quyến luyến từng có phútchốc hóa thành bong bóng, cô đã nhượng bộ như vậy, nhưng anh vẫn không cho côcơ hội vãn hồi. Nước mắt cô đã không còn tác dụng với anh, trái lại mỗi lần côkhóc càng khiến anh ngao ngán. Lúc này cô ngồi xụp xuống đi văng phòng khách ômmặt khóc, lắp bắp nói lại những câu đã nói bao nhiêu lần, Chương Kiến Phi vẫnkhông động lòng, căn phòng lớn hình như chỉ có tiếng khóc của cô...
Triệu Mai khóc mãi, bàng hoàng ngẩng đầu, trong phòng không còn người, cửa mở,Chương Kiến Phi không biết bỏ đi từ lúc nào, dưới nhà vọng đến tiếng động cơ.
Triệu Mai lao ra ban công phòng khách cúi nhìn xuống, quả nhiên thấy bóng chiếcMercedes của anh đang phóng đi, anh đã không còn muốn nghe cô nói nữa, anh ghétcô như vậy, trốn cô như trốn dịch bệnh. Triệu Mai gục trên thành lan can, chưabao giờ tuyệt vọng như thế, cô bỗng muốn nhảy xuống chết trước mặt anh, nhưngrốt cuộc cô không làm như vậy, mắt mở to nhìn chiếc xe của Chương Kiến Phi biếnmất trong màn đêm, để lại làn khói trắng, cô chỉ biết gào với theo: “ChươngKiến Phi! Anh là kẻ khốn nạn!...”
Chương Kiến Phi đến Bắc Hải đã hơn chín giờ tối, anh đi thẳng đến Hải ThiênUyển, trong nhà có ánh đèn hắt ra, nhưng nhấn chuông hồi lâu vân không thấyđộng tĩnh. Gọi di động cho cô cũng không có người nhận.
Rừng hồng mộc xung quanh đen thẫm, có tiếng sóng ầm ào vọng đến, anh ngẩng nhìnmàn đêm, lại là một buổi tối đẹp trời, đầy một trời sao lấp lánh, những vì saosáng nhất giăng mắc ở chân trời, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống biển.Anh men theo con đường nhỏ đi về phía bãi biển, biển cả dưới trời sao luôn làgiấc mơ khó quên nhất của anh, Mao Lệ có lẽ cũng ở đó.
Một con dốc thoai thoải thông ra bãi biển, lát đá hình trứng ngỗng, hàng câyhai bên chỉ thấy hình bóng lờ mờ, ánh trăng lọt qua kẽ lá dày chiếu xuống mặtcon dốc nhỏ, lấp lánh như vụn bạc. Chương Kiến Phi loanh quanh một hồi, ra khỏirừng cây dừng chân đứng nhìn ra, thấy ngay bóng người quen thuộc đứng trên bãibiển phía xa, mặt hướng ra biển, quả nhiên cô ở đây.
Anh đi rất nhẹ, sợ cô giật mình.
Ánh trăng trên cao tỏa xuống bao phủ người cô, cô đứng nhìn ra biển, bất động,cô đơn, không biết đang nghĩ gì, ánh trăng như dát bạc lên người cô, chiếc áochoàng len khoác ngoài dường như cũng nhuộm thành màu bạc, gió hất cao tà áo,trời lạnh thế này cô lại mặc váy.
Chương Kiến Phi cảm thấy bóng người đó sao mà cô đơn, sao mà u uất. Khoảnh cáchxa như vậy, anh cũng cảm thấy nỗi u uất giống như chất mực đen bủa vây cô, thấmvào người cô. Anh không dám đến gần, chỉ khẽ gọi: “Mao Lệ!”
Cô hơi ngẩn người, chầm chậm quay mặt, nhưng không ngoái đầu.
“Là anh, anh vừa nhấn chuông cửa rất lâu, trong nhà vẫn sáng đèn, anh nghĩ làem ra đây.” Anh đứng sau cô, chưa được cho phép, anh không dám đến quá gần.Trên thực tế, họ xa cách quá lâu, đã không tiện đến quá gần.
Trước mặt họ, đã không nhận rõ đường ranh giới giữa trời và biển, trời biển đãgiao hòa thành một màu xám nhạt. Rải rác trên mặt biển có những khoảng sáng dấylên những con sóng bạc, từng lớp xô bờ, thủy triều đang lên, sóng tràn qua bờcát, nhẫn nại đập vào vách đá, tung lên những tầng hoa sóng, lấp lánh dướitrăng, trông như sao trời rơi lả tả.
“Anh nói xem dưới đáy biển rốt cuộc giấu báu vật như thế nào mà khiến biểnquyến luyến như thế... Thực ra chưa bao giờ em dám nhìn kỹ mặt biển này, mấynăm rồi, mỗi lần đứng trước biển giữa trời sao em luôn có cảm giác kỳ lạ, emcảm thấy sao trên trời quá giống mắt con người, trên thế giới không có ánh mắtnào sâu như thế, làm con người không có chỗ lẩn trốn. Đó có lẽ chính là nguyênnhân khiến em sợ. Bây giờ em đã hiểu, cùng dưới một bầu trời, ở những chân trờikhác nhau, anh ấy cũng đang nhìn lên những vì sao, ánh mắt của em và anh ấy cólẽ đã có một khoảnh khắc giao thoa diệu kỳ trên không, vậy mà em không biết sự tồntại của anh ấy, còn anh ấy lại biết tất cả về em...”
Mắt Mao Lệ nhìn thẳng phía trước, giống như đang nói với mình, giọng hơi khàn,thấm buồn. Buổi chiều, ngoài bảy tin nhắn đó Mao Lệ còn tìm thấy trong phòngsách mấy chục bức thư, dài ngắn khác nhau, từng dòng từng chữ chan chứa nỗi nhớâm thầm dai dẳng. Chỉ có điều những bức thư đó hình như không có ý định gửi đi,tất cả để trong chiếc phong bì trắng tinh bỏ ngỏ, trong thư anh nói, trong cuộcđời của mỗi con người luôn viết ra những bức thư không gửi được, những bức thưđó anh viết cho chính mình hoặc viết cho tương lai, hơn là viết cho Mao Lệ...
Anhluôn có cảm giác kỳ lạ, anh cảm thấy nhất định một ngày nào đó em sẽ đọc đượcnhững dòng này, anh vừa hy vọng em có thể đọc chúng, lại vừa sợ em đọc chúng,bởi vì đây là tâm sự bé nhỏ nhất của anh, bé nhỏ đến mức ngay bản thân anh cũngthương chính mình, nhưng anh lại không thể nào thôi viết, cũng như anh khôngthể nào thôi nhớ em.

Emthân yêu, nếu có một ngày em đọc được những dòng này, thì anh sẽ tặng tất cảchúng cho em, em không cần nói với anh em đã đọc, nhưng chúng là của em.

...

Đó là lời Triệu Thành Tuấn viết trong thư gửi Mao Lệ,nhìn thấy những bức thư gửi cho tương lai đó cô như chìm xuống tận đáy của vựcthẳm, lòng tê tái, đọc xong cô xếp gọn những bức thư cùng với điện thoại vàochiếc hộp ban đầu, những thứ này đều là của cô, cô không cần nói với anh, nhưnganh sẽ biết cô đã nhìn thấy chúng.
Bởi vì trong thư anh nói: “Thỉnh thoảng anh cũng mở chiếc hộp đó, nếu có mộtngày anh không tìm thấy nó trong ngăn kéo, có nghĩa là em đã mang đi. Anh sẽrất vui, cảm ơn em.”
“Cảm ơn anh, A Tuấn!” Lúc này Mao Lệ ngước nhìn bầu trời sáng rực đầy sao, côthầm thì, buồn đau và cảm kích, cảm kích anh đã âm thầm yêu cô lâu như vậy.
Đây cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất đời cô, đáng tiếc đến bây giờ cô mới biết.
“Mao Lệ!” Chương Kiến Phi nhận thấy sự bất thường của cô, anh chầm chậm đi đếnbên cô, quay sang nhìn cô, lần này nhìn rõ, trên mặt cô đầy ngấn nước, anh ngạcnhiên: “Em sao thế?”
“Chương Kiến Phi, anh có hiểu anh ấy không?” Cuối cùng Mao Lệ quay mặt lại nhìnChương Kiến Phi, khuôn mặt cô đẫm ánh trăng hiện rõ ràng trong mắt anh, anhchợt sững người.
“Mao Lệ...” Anh nhìn cô xót xa, mặc dù khuôn mặt đó vẫn đẹp, nhưng không cònsinh khí, gầy đến nỗi khuôn cằm dưới trở nên nhọn hoắt, cô đã từng có một khuôncằm tuyệt đẹp nhất trên đời.
“Anh cũng không hiểu anh ấy lắm đúng không?” Mao Lệ vẫn nhìn anh, những vệtnước mắt long lanh phát ra những tia sáng mỏng manh dưới trăng. “Chúng ta đềukhông thực sự hiểu anh ấy, còn anh ấy cơ hồ cũng ngăn không cho chúng ta đếnquá gần anh ấy, rất nhiều lần anh ấy thà chịu tiếng ác trong mắt mọi người,cũng không muốn bộc lộ con người thực của mình, anh ấy quá kiêu ngạo.”
“Mao Lệ, em sao thế sao anh không hiểu lời em?” Chương Kiến Phi hoàn toàn khôngbiết Mao Lệ đang nói gì, đương nhiên anh không biết, rất nhiều việc thực ra anhđều không biết.
Bây giờ, cuối cùng Mao Lệ đã tin, nhưng tất cả giống như bát nước đã đổ, khôngthể lấy lại...
Cô lấy từ trong túi áo khoác chiếc điện thoại di động đó, màn hình nhỏ lóe lênánh xanh nhạt trong đêm, chiếu lên khuôn mặt xanh xao của cô.
“Những năm qua em sống không ra gì, em luôn đổ tại do chưa gặp được tình yêuchân thật, nhưng bây giờ em hiểu, không phải em không gặp mà là em không tintình yêu, tin tình yêu cần can đảm và niềm tin hơn nhiều so với yêu đơn thuần,em không có can đảm, em thật ngốc, em thật là ngốc... Cha đã nói với em, trênđời duy nhất chỉ có thời gian mới chứng minh được tình yêu, một đạo lý hiểnnhiên như vậy, đến bây giờ em mới hiểu, em xuẩn ngốc đến thế cho nên em khôngcó hạnh phúc, thật đáng kiếp, em bị mất tất cả, đáng kiếp!”
Nhìn cô như chìm trong địa ngục của buồn đau, Chương Kiến Phi cởi áo khoácchoàng lên đôi vai đang run trong gió, anh lo lắng nhìn cô: “Mao Lệ, em hối hậnrồi sao?”
Mao Lệ không trả lời ngay, vẫn đang tự nói với mình: “Sự đã đến nước này khôngkịp nữa, em cũng không có cách nào thay đổi quyết định của mình, nhưng em đãhiểu lòng anh ấy, biết tình yêu của anh ấy với em, thế là đủ. Anh ấy nói, anhấy chưa từng yêu cầu quá nhiều, bởi vì ông trời không khoan dung với anh ấy, emcũng không dám yêu cầu quá nhiều, biết là có lẽ... một người như em không mangnổi tình yêu sâu nặng như vậy, cũng không xứng được, chỉ mong đời này anh ấy cóthể gặp được một người thực sự xứng đáng để anh ấy yêu, sống cuộc sống bìnhthường nhất, hưởng hạnh phúc bình thường nhất, hạnh phúc như vậy cũng là điềuem ước vọng nhất.”
“Em tin cậu ta yêu em?” Chương Kiến Phi lúc này có lẽ đã hiểu Mao Lệ nói gì,anh cau mày, ánh mắt càng lo lắng: “Mao Lệ, có lẽ cậu ta yêu em, nhưng anh hiểucậu ta, cậu ta quá hiếu thắng, ra tay không tính hậu quả, mặc dù anh rất tiếchai người không thể bên nhau, nhưng nhìn chung, hai người không hợp...”
“Không, em cảm thấy người mà em không hiểu nhất là anh, Chương Kiến Phi, emthực sự không hiểu anh.” Anh mắt Mao Lệ chợt lóe, long lanh, dừng trên mặt anh:“Một người yêu bằng cả sinh mạng ở ngay bên cạnh anh, cùng nhau lớn lên, tìnhnhư ruột thịt, anh lại không biết... em thật không hiểu anh... Nếu người ngoàikhông tin anh ấy còn có thể hiểu, nhưng anh ấy là em trai anh, anh lại khôngtin anh ấy hơn mọi người, điều này thật khiến em không hiểu.”
“Anh không nói không tin cậu ta.”
“Anh tin anh ấy thật không? Tin từ đáy lòng, không một chút hồ nghi?”
“Mao Lệ...”
“Triệu Thành Tuấn, sao anh vẫn chưa về? Hôm nay có nhớ em không, anh luôn bậnrộn như thế làm gì có thời gian để nhớ em? Thật đáng ghét! Đáng ghét!”
“A Tuấn, anh lại đi rồi, anh đã hứa ngày mai về đưa em đi xem phim, anh xấulắm!”
“A ha, Triệu Thành Tuấn! Hôm nay em đã đi xem phim rồi. bộ phim Mối tình củacây sơn trà em chờ đợi đã lâu, nhiều người bảo phim không hay, nhưng em vẫn cảmđộng rung rinh, nhất là khi cậu Tam chết, em đã khóc, Bạch Hiền Đức ngồi bênbảo em thần kinh. Có phải em thần kinh không? Tom, bé Tom nói đi tôi có thầnkinh không?”
“Chắc là cậu không dám nói phải không, nếu cậu dám nói tôi sẽ giẫm nát châncậu! Không cho cậu uống sữa!”
“A Tuấn, thực ra em rất sợ nhìn thấy cảnh biệt ly như thế này. Quá buồn! Em có thểchịu đựng mọi giày vò trong cuộc sống nhưng cũng không muốn gặp phải cảnh biệtly như vậy. Ôi ôi, hỏng rồi, em sắp khóc!”
“Triệu Thành Tuấn, bao giờ anh trở lại? Sao lần này anh về Penang lâu như thế?Hay là có mỹ nhân nào giữ lại không muốn về? Em ngủ một mình, đếm sao đếm cừu,đếm cái gì cũng không ngủ được...”
“A Tuấn, em nhớ anh, đúng là rất nhớ anh! Nhưng bụng đang đói, tại sao mỗi lầnnhớ anh bụng lại đói, hay là mỗi lần đói bụng lại nhớ anh?”
“Hừ, lần này nếu anh không mang quà cho em thì đừng hòng vào cửa! Có Tom làmchứng!”
...
Triệu Thành Tuấn mở xem từng mẩu tin ghi trên iPad, quả thật không biết nóisao, Mao Lệ ghi nhiều trên iPad như vậy từ lúc nào anh không biết! Đây là mộttrò chơi có tên “Tom biết nói”, trong đó chú mèo hoạt hình tên là Tom có thểnhắc lại hoặc ghi lại lời nói của người chơi. Mao Lệ thích chơi trò này, lúcrỗi là trêu chọc chú mèo, khiến nó meo meo không dứt, cho nên Triệu Thành Tuấnmới bảo cô trẻ con. Anh chưa bao giờ chơi trò đó, lúc đầu mang iPad từ HồngKông về cho Mao Lệ, cũng là do cô thích. Từ lúc đó ngày nào cô cũng mang iPadtheo người, rỗi là đưa ra chơi, có lúc ngồi ăn cơm cũng tranh thủ trêu chọcTom, âm thanh phát ra rất to có lúc khiến anh bực mình. Anh không hiểu, đã làngười lớn sao cô lại thích chơi cái trò trẻ con như thế lúc đó cô cười bảo anh,cô có tâm hồn trẻ thơ, khiến anh dở khóc dở cười.
Sau khi hai người chia tay, nhân lúc anh không có nhà cô đã đến thu dọn đồ,mang đi hết quần áo và đồ dùng cá nhân, chỉ còn lại chiếc iPad để trên bàn, cólẽ cô cảm thấy đó là đồ anh tặng, chia tay rồi cô không cần nữa. Lúc đầu TriệuThành Tuấn còn định nhờ Peter đưa đến cho cô, cô thích thì tặng cô, nhưng vềsau giữa hai người đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, nên tốt nhất khôngdây dưa gì nữa, để cô khỏi hiểu lầm anh có ý đồ khác, đã chia tay thì mỗi ngườimỗi ngả, như thế tốt cho cả hai.
Tối nay ngẫu nhiên đem iPad ra chơi, anh vô tình điểm vào phần nhật ký, bêntrong toàn ghi âm lời Mao Lệ lúc chơi với Tom, mặc dù âm thanh đã qua xử lý,trọng âm thay đổi, nhưng tiếng Mao Lệ qua giọng nhắc lại của Tom nghe rất vuinhộn đáng yêu, chỉ có điều lời nói hơi nhanh, thời gian đoạn ghi âm cuối cùnglà một ngày nào đó sau khi họ chia tay, có lẽ là Mao Lệ ghi lúc trở về căn hộcủa anh thu dọn đồ, anh lập tức mở ra:
“Triệu Thành Tuấn! Hôm nay là lần cuối tôi đến đây, sau này không bao giờ đếnnữa, tôi hận anh! Anh có thể không yêu tôi, cần gì phải bôi nhọ tôi như vậy,anh biết rõ tôi không phải hạng người như thế! Nếu anh chỉ muốn để tôi cút đihà tất phải làm ầm ĩ tuyệt tình như thế tôi đâu có đeo bám anh, tôi là ngườikhông có lòng tự trọng, vô liêm sỉ như vậy sao? Anh thật bỉ ổi! Triệu ThànhTuấn, anh là kẻ khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Nhưng tôi vẫn rất buồn, vô cùng vô cùng buồn. Triệu Thành Tuấn, nếu đúng làchỉ diễn trò, sao không diễn tiếp, thời gian lâu dần dù là đóng kịch tôi cũngcoi là thật, tôi sẽ cho là anh yêu tôi thật, hà tất khiến tôi mất đi chút lòngtin cuối cùng với thế giới này, rốt cuộc tôi không chơi được hay anh không chơiđược?”
“Thôi, nói gì cũng vô ích. Tôi mệt rồi, rất mệt, cứ vậy đi.”
Suốt cả buổi tối, Triệu Thành Tuấn nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó, nghe đếnkhi hết pin mới thôi, anh co người ngồi trên đi văng, một tay chống mặt, nướcmắt theo kẽ ngón tay chảy xuống, môi nhợt nhạt run run, khó thở mãi không phátra tiếng: “Mao Lệ, xin lỗi...” Cơn run rẩy làm anh không thể kìm chế, tim cothắt từng cơn, như bị siết chặt, anh thầm nghĩ không biết mình có thể sống đượcđến ngày hôm sau hay không. Cuối cùng đã hết, tình yêu giữa anh và cô! Nếu cóthể, anh muốn dùng tính mạng còn lại của mình đổi lấy sự tha thứ của cô, nhưngkhông thể, anh đã bị dồn tới bước này, tứ phía cô đơn, bằng hữu ly tán ngườithân xa rời, anh không xứng được tình yêu của cô.
Khóc rất lâu, anh mới gắng vào nhà tắm, nhìn mình rất lâu trong gương, mặt xámxanh, xương gò má nhô cao, mắt hõm sâu không còn bóng dáng sinh khí ngày xưa,nếu đem khuôn mặt này treo lên tường có thể làm ảnh thờ... Ý nghĩ này khiến anhnhớ đến bộ phim Hiệuảnh Tháng Tám mà anh đã xem đi xem lại,nhân vật chính trước lúc chết chụp cho mình bức di ảnh, miệng vẫn nở nụ cười,câu chuyện vốn đơn giản cuối cùng lại làm anh cảm động sâu sắc. Anh nghĩ, mìnhđã hiểu người đàn ông trong phim, yêu cô gái thì không thể để cô phải chịu nỗiđau ly biệt, có lẽ anh bất chấp tất cả đẩy cô ra xa anh là vô cùng tàn nhẫn,nhưng thời gian trôi qua cô sẽ quên, còn hơn để cô phải chịu nỗi đau chia lìa,cô đã nói trong iPad, cô sợ nhất biệt ly, cho nên kết thúc là nhân từ đối vớicô.
Nghĩ như vậy, cuối cùng lòng cũng nhẹ hơn, cũng dễ chịu ít nhiều, anh không oánhận, không buồn nữa, anh cũng nên học cách ung dung. Nếu có một ngày anh cũngbiến thành một bức ảnh trong tủ kính, anh cũng mong mỗi ngày có thể nhìn thấycô đi qua trước mặt “anh”, ánh mắt anh nhất định có thể xuyên qua lớp kính nhẹnhàng đậu trên người cô, nhìn cô sống vui vẻ bình yên, thật là tốt. Yêu mộtngười là mong người đó hạnh phúc, nếu mình không mang đến được hạnh phúc, cóthể từ xa nhìn cô hanh phúc cũng tốt lắm rồi, dẫu lúc đó cô đã quên anh, dẫulúc đó anh chỉ là một bức di ảnh.
Vậy là anh cũng bắt đầu nhìn gương tập mỉm cười...
Emở lại, anh đi
Buổi sáng, trời có mưa nhỏ, những hạt mưa lóng lánhđậu trên khung kính cửa sổ, lại một ngày mưa dai dẳng, trong phòng rất tối,phải bật đèn mới nhìn thấy xung quanh, Triệu Thành Tuấn dụi mắt ngồi dậy trêngiường, cơn mệt mỏi nặng nề không hề giảm sau một đêm mất ngủ. Anh nhìn bầutrời nặng trĩu xám xịt ngoài cửa, nhất thời không biết là ngày hay đêm, mấyphút trước anh vẫn còn chìm trong giấc mơ hỗn loạn.
Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông ở phòng khách dưới tầng, nhìn đồng hồ trêntường, đã hơn tám giờ, anh thở dài khoác áo đi xuống. Chương Kiến Phi và Peterđứng ở cửa, họ nói vừa gặp nhau ở dưới tầng trệt, Peter đến mang bữa sáng choanh. Từ khi anh về nhà điều dưỡng, các vấn đề sinh hoạt như uống thuốc, ba bữaăn đều do Peter lo liệu. Ngoài Peter hầu như anh không gặp ai, không thíchnhững cuộc đến thăm đường đột không hẹn trước, nhất là Chương Kiến Phi.
Chương Kiến Phi báo tin Chương Thế Đức đang nguy kịch.
“Anh phải về Penang ngay.” Chương Kiến Phi tỏ ra xúc động, chắp tay sau lưng đilại trong phòng khách: “Không chỉ chuẩn bị hậu sự, hội đồng quản trị cũng phảibầu lại, anh phải tiếp quản Hồng Hải, bên đó rất nhiều việc cần xử lý.” Nóixong anh quan sát sắc mặt Triệu Thành Tuấn: “Hay là cậu cùng về với anh, điềukiện chữa trị bên đó tốt hơn, nhân tiện tổng kiểm tra sức khỏe, cậu ốm mãi nhưvậy không giống bị cảm, anh rất lo cho sức khỏe của cậu, đằng nào cũng sắp đếnthời hạn xuất cảnh, hơn nữa...”
“Anh thôi đi!” Triệu Thành Tuấn sầm mặt: “Tôi không về Penang, càng không vềcùng anh, chúng ta cùng nhau lớn lên, mặc dù anh không tin tôi nhưng ít nhiềucũng hiểu tôi, anh cảm thấy tôi là người dễ thỏa hiệp vậy sao? Đến thời hạnxuất cảnh...” Anh “hừ” một tiếng, khuôn mặt gầy tái xám dưới ánh đèn, nghiếnrăng: “Nói cho anh biết, cho dù tôi thành nắm tro tàn cũng không quay về đó.”
“A Tuấn...”
“Đừng gọi tôi như thế, anh đã diệt tôi tận gốc như vậy, còn gọi tôi là A Tuấn?Chúng ta không còn là anh em nữa, gọi như thế không thích hợp! Tôi nghe chướngtai lắm! Còn Chương Thế Đức, tôi đang mong ông ta chết, tốt nhất ông ta nên bịđày xuống mười tám tầng địa ngục, người như ông ta chỉ đáng xuống địa ngục! Tôihận ông ta thế nào không phải ông ta không biết, lại còn muốn tôi về chịu tang,thật nực cười! Quá nực cười!” Anh đấm tay lên sofa, người run lên vì giận, rõràng Chương Kiến Phi đến không đúng lúc.
Peter khuyên anh: “Brant, sức khỏe là quan trọng, có điều gì bình tình nói,đừng kích động.”
“A Tuấn, cậu sao thế?” Chương Kiến Phi chỉ thấy ngạc nhiên, không hiểu chuyệngì: “Anh có nói gì đâu, cậu không muốn về thì thôi, thời hạn xuất cảnh khôngphải là ý ban đầu của anh, anh có thể bảo sứ quán gia hạn.”
Triệu Thành Tuấn chỉ vào anh: “Anh nhìn lại mình xem, hình như anh là quan tòanắm quyền sinh quyền sát, có thể bóp chết tôi như bóp chết con kiến. ChươngKiến Phi, anh không cần chơi trội trước mặt tôi được không, tôi đã thua làthua, xin anh tránh xa tôi một chút, anh vừa giết tôi vừa diễn trò anh em tìnhnghĩa, tôi nhìn ngứa mắt, phát buồn nôn!”
Chương Kiến Phi tức run người: “Cậu... cậu...”
Peter thấy vậy vội can: “Chương tiên sinh, bây giờ anh ấy rất mệt, có chuyện gìhôm khác hãy đến. Ông cũng thấy rồi, anh ấy rất yếu, anh ấy không định nhằm vàoông.”
“Tôi chính là nhằm vào anh ta!”
“Thôi được rồi, được rồi, để tôi tiễn Chương tiên sinh. Brant, anh bình tĩnhlại, nghỉ ngơi đi, có việc gì gọi cho tôi.” Peter sợ Triệu Thành Tuấn tiếp tụcbị kích động, khuyên Chương Kiến Phi ra về, hai người vừa ra khỏi cửa, TriệuThành Tuấn đã vớ chiếc gạt tàn trên bàn ném vào ti vi trên tường, “xoảng” mộttiếng, màn hình tinh thể lỏng vỡ vụn...
Một cảnh tượng tương tự cũng xảy ra mấy tháng trước, trong phòng bệnh củaChương Thế Đức ở Penang. “Choang” một tiếng, chiếc cốc sứ trắng thượng hạng bịném vào bức tường đối diện vỡ tan.
Hôm đó quả thật Triệu Thành Tuấn sắp phát điên, nỗi sợ hãi sâu xa và sự phẫnuất sôi sục như con rắn độc lồng lộn trong lòng anh, lúc đó anh trợn mắt nhìnChương Thế Đức, dường như ông ta là quái vật, mỗi lời ông ta nói đều điên loạn,ông ta cố ý, anh run lên vì tuyệt vọng, Chương Thế Đức cố tình đâm anh nhát daocuối cùng! Đúng, ông ta cố tình, ông ta chết không yên cho nên cũng muốn anhchết không yên, thật độc ác, lão già thật độc ác!
Nhưng thần thái Chương Thế Đức không hề giống người điên, mỗi chữ mỗi câu nóira rõ ràng, như những viên đạn bắn vào người Triệu Thành Tuấn, hoàn toàn khôngchú ý mặt anh liên tục biến sắc, từ trắng bệch chuyển thành xám đen.
“Cậu xúc động như thế làm gì, tôi biết cậu rất sợ sự thật này, thực ra tôi cònsợ hơn cậu. Lúc mẹ cậu còn sống tôi đã bao lần gặng hỏi, bà ấy một mực phủ nhậncậu là con tôi, tôi cũng một thời tin bà ấy, nhưng đồng thời vẫn ôm hy vọng,tôi hy vọng cậu là con tôi, như vậy giữa tôi và mẹ cậu vẫn còn kết tinh là cậu,cậu chính là minh chứng tốt nhất rằng tôi và mẹ cậu từng yêu nhau, vậy đời nàycủa tôi cũng đáng. Nhưng cho đến trước lúc chết mẹ cậu vẫn phủ nhận cậu là cốtnhục của tôi, tôi hận, tôi rất hận! Bao nhiêu năm tôi cho cậu ở lại Chương giakhông ngoài lý do không biết rốt cuộc cậu là con ai, ngộ nhỡ là con tôi? Chonên, tôi vừa hận cậu, vừa vẫn sợ, nếu cậu là con tôi thật, tôi sẽ thế nào?
“Trông bộ dạng của cậu chứng tỏ cậu cũng sợ phải không? Tôi còn sợ hơn, tôinghĩ tôi và cậu đã đấu nhau bằng ấy năm, cậu đã dồn tôi đến nước này, tôi cũnglàm cậu suýt chết, cậu nói xem nếu chúng ta là cha con thật thì đáng sợ thếnào! Quá đáng sợ, có một thời tôi nằm mơ cũng giật mình choàng tỉnh... Thực ravới trình độ khoa học hiện nay, muốn xác định việc này rất dễ, làm xét nghiệmADN là xong. Thực tôi đã làm, đừng ngạc nhiên, chuyện này chẳng có gì khó,nhưng kết quả đó tôi không dám xem, vẫn để trong ngăn bảo hiểm của ngân hàng,tôi chờ đến lúc sắp chết tôi sẽ xem, khi còn sống tôi không đủ can đảm.”
“Đương nhiên nếu cậu muốn xem, tôi có thể đưa cho cậu, nói thật, chuyện này quábi kịch! Nếu đúng cậu là cốt nhục của tôi, tôi cười ba tiếng rồi chết, cha conchúng ta lúc sống đấu nhau mãi không thôi, gặp lại dưới suối vàng cũng chưa hẳnkhông thể, cậu thấy đúng không, ha ha ha...”
Lúc đó Triệu Thành Tuấn chỉ thấy không thở được, máu sôi sục như sóng dữ cuộntrong lồng ngực, ngũ tạng như lửa đốt, nỗi tuyệt vọng như vực thẳm không đáynuốt chửng mọi ý niệm của anh, bên tai chỉ còn tiếng sấm rền và tiếng mưa sầmsập ngoài cửa, anh bị cuốn vào đó, chớp mắt toàn thân bị bóp nát. Anh nhìnchòng chọc Chương Thế Đức, nếu lúc đó trong tay có khẩu súng, nhất định anh đãnhằm vào đầu lão già bóp cò, nhất định!
Chập tối hôm đó trời mưa to, từ bệnh viện anh đến thẳng thánh địa giáo đồ thànhphố Penang, mẹ anh sau khi chết không an táng ở mộ phần của gia tộc họ Chương,mà được táng bên cạnh cha anh. Mưa ầm ầm xôi lên hai nấm mồ, trợ lý che ô choanh, bị anh đẩy ra. Anh vung hai tay chất vấn cha mẹ dưới mộ, sự điên cuồng,cơn phẫn nộ tuyệt vọng, số mệnh trớ trêu, anh vật lộn sống đến giờ, lại chỉ làmột trò cười lớn không hơn, ngay bản thân là cốt nhục của ai cũng mơ hồ...
Nước mắt như mưa, trong tầm nhìn nhập nhòe, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của mẹtrên bia mộ xa xăm và lạ lẫm. Anh luôn nghĩ cha mẹ anh là cặp vợ chồng hoàn hảonhất thiên hạ, tình yêu thủy chung như nhất của mẹ đối với cha là niềm tự hàonhất của anh, cho dù sau này bà tái giá, nhưng trong lòng vẫn chỉ có cha, tìnhyêu của họ trong suốt long lanh hơn kim cương. Nhưng Chương Thế Đức đã đập náttất cả, nếu lời ông ta nói là thật, thì đằng sau vẻ hoàn mỹ của tình yêu cha mẹchính là trò dối trá thảm khốc, trò dối trá này chính là cái mồm rộng ngoác củasố mệnh, nuốt chửng anh!
Những lời nói của Chương Thế Đức vẫn quẩn quanh trong mưa gió, như roi quất vàongười anh.
“Những năm qua tôi luôn sống trong sợ hãi, vừa sợ hãi vừa hy vọng, trước sauvẫn không có dũng khí đi kiểm chứng sự việc đó. Tôi hận cậu, hận thấu xương,khi hận cậu tôi không hề nương tay, nhưng mỗi khi bị thù hận thiêu đốt đến mứckhông còn lý trí tôi lại thức tỉnh bởi câu hỏi cậu là con ai, hai lần cậu thumua Hồng Hải, Tô Nhiếp Nhĩ đưa ra cho tôi bao thủ đoạn ác hiểm, có thể dồn cậuvào chỗ chết, Hồng Hải với nền móng hơn nửa thế kỷ không dễ sụp đổ trước Bác Vũbé nhỏ, nhưng tôi vẫn để đường lui, tôi cảnh cáo Tô Nhiếp Nhĩ không được độngvào cậu, nếu hắn dám động vào cậu tôi sẽ ra tay với hắn, sẽ buộc hắn cút khỏiHồng Hải.”
“Bằng ấy năm, từ khi cậu ra đời cho đến nay, cậu luôn là ác mộng trong lòngtôi, còn tôi yếu đuối đến thảm hại, kết quả xét nghiệm ADN đã có nửa năm, tôivẫn không có can đảm đối diện với nó, tôi luôn nghĩ, nếu cậu là cốt nhục củatôi, chúng ta đấu đá tương tàn bằng ấy năm, tránh sao khỏi bị trời trừng phạt?Tôi làm nhiều điều ác quả nhiên bị báo ứng, chúng ta đấu nhau bằng ấy năm bâygiờ cả hai đều thảm bại, chẳng phải sự trừng phạt của ông trời hay sao?”
“A Tuấn, cậu là sự trừng phạt lớn nhất đời tôi.”
Hôm trở về Nam Ninh, trời vẫn mưa, lúc lên máy bay Triệu Thành Tuấn chợt pháthiện bên cạnh bức tường kính của phòng đợi có một ông già ngồi trên xe lăn nhìnanh mãi, im lìm bất động như một tấm bia mộ.
Trong màn mưa lờ mờ, người đó đưa mắt tiễn anh, không nhìn rõ mặt ông ta, nhưngvẫn cảm nhận được nỗi thê lương tuyệt vọng trong ánh mắt. Cả hai đều biết đâylà lần gặp cuối cùng, gặp lại nhau có lẽ dưới địa ngục. Hai người họ, bất luậnlà kẻ thù hay là cha con, ganh đấu tương tàn bằng ấy năm, sau khi chết chỉ cóthể gặp nhau dưới địa ngục.
Triệu Thành Tuấn tuyệt tình quay mặt đi, được Peter dìu lên máy bay, không hềngoái lại. Chương Thế Đức nói anh là sự trừng phạt lớn nhất của ông ta trên đờinày, đối với Triệu Thành Tuấn há chẳng phải thế?
Về đến Nam Ninh không lâu, anh nhận được một bưu phẩm của Chương Thế Đức gửi,còn gọi điện cho anh: “Đó là bức ảnh mẹ cậu hồi trẻ, tôi vẫn giữ đến giờ, khôngcần đưa vào quan tài, mẹ cậu sẽ không hài lòng, chi bằng trả lại cậu, thực ranhững thứ này nên trả cậu sớm hơn, nhưng không có cơ hội, cũng sợ cậu bị kíchđộng. Bên trong còn có bức thư mẹ cậu viết cho cậu lúc bệnh nặng, cậu đọc đi,sẽ hiểu.”
Triệu Thành Tuấn mở bưu phẩm ra, ngoài những đồ trang sức mẹ dùng ngày xưa, còncó hai tập album ảnh khá dày, trong đó có nhiều bức ảnh thời trẻ của mẹ, còn cócả bức ảnh chụp chung với Chương Thế Đức thời đại học. Trong bức ảnh đã ngả màumẹ vẫn cười như hoa, dường như đang đắm mình trong ánh sáng tình yêu. Sự thậtđã trần trụi bày ra trước mắt, bà và Chương Thế Đức quả thực là một cặp tìnhnhân! Bà cũng thừa nhận điều này trong thư và tỏ ý xin lỗi đã giấu anh chuyệnnày, thư không dài, nhưng từng chữ thấm nước mắt và nỗi ăn năn của bà.
Đoạn cuối viết:
“Tuấncon, mẹ sợ không gặp được con lần cuối, đó là sự trừng phạt của ông trời đốivới mẹ! Con trai, mẹ không có tư cách cầu xin con tha thứ, bởi vì đã để con ômmối hận từ nhỏ, mẹ không nên truyền cho con thái độ nhân sinh cực đoan như vậy.Một người lòng đầy thù hận, nhất định không thể vui vẻ, mẹ chính là ví dụ điểnhình. Nhưng hồ đó mẹ bị thù hận che mờ hai mắt, hồi đầu lấy cha Chương Kiến Phicũng là muốn để con sau này báo thù, đây là sai lầm ngu xuẩn nhất đời mẹ. Convà bác Đức rốt cuộc là người thân, mẹ lại để hai người thù hận nhau, mẹ đã đoánđời này con sẽ không vui, đó là tội lỗi của mẹ. Con trai, mẹ xin lỗi, bây giờ mẹtỉnh ngộ thì đã muộn, mẹ không biết bác có đưa cho con bức thư này không. Mẹchỉ mong con sớm từ bỏ hận thù, sống vui vẻ, yêu hết mình, con còn trẻ, tất cảvẫn còn kịp, vĩnh biệt, con của mẹ. Bên ngoài trời mưa, trên trời có cầu vồngrất đẹp, mẹ biết cha con đến đón mẹ, hai đầu cầu vồng không chỉ nối trời vớiđất, cũng nối mẹ và con, hãy tin tình yêu của cha mẹ với con, đủ vượt qua đạidương, vượt qua sống chết. Cầu Chúa phù hộ con, cả đời bình an hạnh phúc, Amen!”

Sau khi xem xong bức thư, Triệu Thành Tuấn một mìnhngồi trong căn phòng tối, giống như ngồi dưới vực thẳm không đáy, lòng tê tái.Vô nghĩa, tất cả đều vô nghĩa, anh vật lộn báo thù mười năm cuối cùng chỉ làmột trò cười, Chương Thế Đức vẫn đang nhìn trò cười của anh, coi anh là đứa trẻgây sự vô lý, anh có là gì, có là gì?
Trong thư, mẹ anh nhiều lần còn nhắc: “Bác con có cái khó riêng, bỏ qua cho ôngấy, hai người là người thân.” Rõ ràng không phải ngẫu nhiên, nhưng không tiệnnói rõ. Triệu Thành Tuấn nhìn hai chữ “người thân” chỉ thấy nhức mắt, vạn mũitên xuyên cũng chỉ đau như thế! Anh gọi điện cho Chương Thế Đức: “Tại sao đếngiờ ông mới đưa thư cho tôi? Tại sao?”
Ông ta khẽ cười: “Tôi đưa sớm cho cậu có xóa được được thù hận của cậu với tôikhông?”
“Ông chết đi!”
Tất cả những chuyện này Chương Kiến Phi đều không biết, anh chỉ rất buồn vìquan hệ kỳ quặc giữa bác anh và Triệu Thành Tuấn, có lần anh nói: “A Tuấn à,bác thật kỳ, mấy lần gọi điện cho anh hỏi thăm tình hình của cậu, bảo anh quantâm đến cậu, có phải ông ta già rồi, đã nghĩ thông nhiều chuyện?”
Lời nói rõ ràng đã chọc vào tổ kiến, Triệu Thành Tuấn gầm lên: “Sau này đừngbao giờ nhắc đến tên ông ta trước mặt tôi!”
Do không biết nội tình, Chương Kiến Phi lần này không cẩn thận lại chọc vào tổkiến, Triệu Thành Tuấn cả người như bị kiến đốt, hỏa khí ngùn ngụt như muốnthiêu người bên cạnh thành tro. Khi Triệu Thành Tuấn nổi cơn thịnh nộ vớiChương Kiến Phi ở Nam Ninh, trong phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện trung ươngthành phố Penang cũng xảy ra cảnh tượng gươm đao tóe lửa. Một căn phòng khônglớn đứng đầy người, Tô Nhiếp Nhĩ nhìn Chương Thế Đức lúc này đã thoi thóp, ánhmắt đỏ vằn dữ tợn như sắp lột da ông ta. Chương Thế Đức biết thời điểm đã tới,cười ha hả: “Các người đến muộn rồi, cổ phần của ta đã không còn trong tay tanữa.”
“Lão già, ông đưa cho Chương Kiến Phi rồi sao?” Tô Nhiếp Nhĩ mặt xám ngoét.
Khắp người Chương Thế Đức đầy các loại dây dẫn ống truyền, trước đó đã thoithóp, lúc này không biết vì sao trở nên tỉnh táo, nheo mắt nhìn đám người vâyquanh: “Gia nghiệp của họ Chương đương nhiên phải giao cho người họ Chương, cancớ gì ta trao cho ngươi? Nếu Triệu Thành Tuấn giữ lời chuyển 13% cổ phần củaanh ta cho Chương Kiến Phi, Kiến Phi sẽ có 47% cổ phần, trở thành cổ đông lớnnhất của Hồng Hải. Ha ha, ta đã thông tin cho báo giới và các nguyên lão củaHồng Hải, ngày mai triệu tập cuộc họp cổ đông bầu ban quản trị mới, ngươi hiểukhông?”
“Tại sao ông làm như vậy?” Tô Nhiếp Nhĩ vẫn không thể chấp nhận sự thật.
“Tại sao ta không làm như vậy, Chương Kiến Phi là người thừa kế thứ nhất củaHồng Hải, sao ngươi lại quên điều này? Ồ, ngươi muốn nói mối bất hòa trước đâycủa Chương gia ta, có hề chi, dù gì chúng ta cũng là người một nhà, không traonó thì cho ai? Cho ngươi ư? Ta có điên không?”
Chương Thế Đức lúc này đã ngả bài, phẫn nộ thét: “Tô Nhiếp Nhĩ, ngươi về nóivới lão già ngươi, Duy La Phan nhòm ngó Hồng Hải không phải mới một hai ngày,các ngươi đã ăn đủ ở chỗ chúng ta, đừng lòng tham vô đáy như vậy, hơn nữa...”Cuối cùng ông bắt đầu nói tới điểm mấu chốt: “Ngươi đã làm Gia Minh ra nông nỗinày, món nợ đó ta vẫn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn dám vác mặt đến đòi cổphiếu. Ta đã nắm chứng cứ trong tay, mau tìm luật sư đi, các trò giao dịch ngầmthao túng thị trường cổ phiếu của Duy La Phan vẫn chưa kết thúc, ta cảnh báongươi, con bài trong tay Chương Gia Minh ta đã nắm được, ngày mai trong cuộchọp cổ đông nếu ngươi dám nói nửa câu, ta lập tức trao nó cho ủy ban điều tra!Không tin ngươi chờ xem!”
Sắc mặt Tô Nhiếp Nhĩ từ xám ngoét trở thành trắng bệch, không khí trong phòngbắt đầu náo loạn, đám người đứng quanh nhìn nhau, ý thức được tình hình khônghay, Tô Nhiếp Nhĩ vẫn mạnh mồm: “Ông đừng ngậm máu phun người! Con bài gì? Ôngđịnh uy hiếp tôi?”
Chương Thế Đức lại cười: “Ôi chao, chết đến nơi rổi còn già mồm, ta không phílời với ngươi, nhìn ra ngoài mà xem, xe của cảnh sát đã chờ bên dưới, chứng cứngươi mưu sát Gia Minh ta đã trao cho cảnh sát, thế nào, sợ rồi chứ? Ngươi thaotúng thị trường cổ phiếu ta tạm thời không nói, nhưng ngươi mưu sát Gia Minh taquyết không bỏ qua, phóng viên lúc này có lẽ đang chờ ngoài cổng bệnh viện,ngươi nên chỉnh đốn trang phục cho tươm tất, vào đồn cảnh sát uống cà phê, chúcngươi may mắn!”
Sau khi bọn Tô Nhiếp Nhĩ đi ra, dưới sân náo loạn một hồi cuối cùng yên tĩnh,Chương Thế Đức không nói được nữa, trận đấu khẩu vừa rồi với Tô Nhiếp Nhĩ đãrút cạn hơi sức ông ta. Lòng mừng thầm nghe lời khuyên của Triệu Thành Tuấnchuyển cổ phần cho Chương Kiến Phi, nếu không hôm nay ông lấy gì quật lại bọnlang sói Tô Nhiếp Nhĩ, để Hồng Hải rơi vào tay hắn, ông chết không nhắm mắt.
Bên ngoài phòng bệnh chỉ còn lại một số thân thích của ông, cơ hồ vẫn còn tiếngkhóc khe khẽ. Bọn họ khóc gì? Thương tiếc ông hay là sợ ông chết họ không đượcchia tài sản?
Lòng ông chua chát.
“Lão gia, lão gia còn dặn dò gì không?” Lão quản gia mặt cũng tái nhợt cúixuống hỏi ông.
Chương Thế Đức nặng nhọc ngoái đầu nhìn về phía chiếc tủ đầu giường, bên trênđặt chiếc khung ảnh, trong ảnh là một chàng trai trẻ, mắt sáng, mày thanh, mặtnhư tỏa sáng, tuấn tú và hoàn mỹ như vậy. Bức ảnh này Triệu Thành Tuấn gửi chomẹ, chụp lúc anh du học ở Anh quốc, bà Lưu Khoản Ngọc khi còn sống vẫn để ở đầugiường, ngày nào cũng ngắm nhìn không chán. Bằng ấy năm, khuôn mặt Chương ThếĐức từng oán hận căm ghét, nhưng lúc này ông mói nhận ra, ông lưu luyến nhấtkhông thể nói ra chính là khuôn mặt đó... Ngàn vạn gia sản, vinh hoa phú quý,tất thảy đều không sánh được khuôn mặt này, chẳng có gì thuộc về ông, chẳng cógì liên quan đến ông, chỉ có chàng trai này là niềm quyến luyến duy nhất trongđoạn đời tàn của ông, ông run run muốn giơ tay ra lấy, nhưng không nhấc tay lênđược, lão quản gia thấy vậy vội lấy khung ảnh để vào tay ông, ông áp vào ngựcmình, cả khuôn mặt giãn ra trong nụ cười thỏa mãn.
“Lão gia, lão gia!” Lão quản gia mắt rớm lệ, gọi ông.
Tròng mắt mờ đục của Chương Thế Đức giãn dần, ý thức bắt đầu tản mạn, hình nhưông đã đến thế giới khác, hai bên đường đầy cỏ xanh và tiếng chim ca, ông vàTriệu Thành Tuấn gặp nhau trên con đường hẹp, Triệu Thành Tuấn vẫn là cậu thiếuniên áo trắng, mặt khôi ngô, cô độc lặng lẽ đứng chờ trên con đường thông đếnkiếp sau, hình như đang chờ đợi ai. Ánh nắng chiếu lên anh, toàn thân anh trànđầy sinh khí và ánh sáng, gió ấm nhè nhẹ lật thổi tóc anh, lộ ra vầng trán rộngtrong ngần, đôi mắt sâu tư lự mỉm cười, thật là một đứa trẻ khôi ngô! ChươngThế Đức kiềm chế xúc động sải bước về phía anh, lòng vui phơi phới. Qua rồi ânoán cũ, bất luận kiếp trước họ tàn sát nhau thế nào, ông nguyện kiếp sau suốtđời ăn năn bù đắp, ông phải dùng vòng tay ấm áp nhất để ôm đứa trẻ này, nhấtđịnh, nhất định không buông, nó sẽ mãi mãi ở trong vòng tay ông...
Chương Kiến Phi trở về thành phố Penang vào buổi sáng sau hôm Chương Thế Đứcqua đời, anh phải tham dự đại hội cổ đông khẩn cấp của Hồng Hải, chính thức nhậmchức chủ tịch điều hành, đồng thời cũng nhìn mặt Chương Thế Đức lần cuối. Khôngngờ vừa xuống sân bay, lão quản gia nhà họ Chương ra đón anh đã ngậm ngùi báotin: “Lão gia đi rồi.”
Chương Kiến Phi sững sờ hồi lâu, không nói được gì, cổ họng cơ hồ cứng lại.
Có một đám phóng viên đã chờ anh ở lối ra, Chương Kiến Phi vừa xuất hiện lậptức bị họ bao vây, đèn flash lóe liên tục: “Chương tiên sinh, xin hỏi ông đãbiết tin nguyên chủ tịch hội đồng quản trị Hồng Hải Chương Thế Đức qua đời?”:“Xin hỏi, lần này ông trở về Penang là để chính thức tiếp quản Hồng Hải, ông códự định gì?”: “Ông có biết tin chủ tịch điều hành tập đoàn Duy La Phan Tô NhiếpNhĩ bị cảnh sát bắt tối qua?”: “Triệu tiên sinh không cùng ông trở về chịu tangư?”: “Xin hỏi, Hồng Hải và Bác Vũ sau này thực hiện mô hình kinh doanh thếnào?”... Các câu hỏi tới tấp bên tai, cảnh tượng ổn ào náo loạn, nếu thuộc hạvà vệ sĩ do Hồng Hải phái đến không nỗ lực hộ tống anh lên xe, anh khó có thểnhanh chóng thoát thân. Bao nhiêu năm quen đứng sau người khác, quen nói nhỏ,chưa bao giờ xuất hiện trước giới truyền thông như vậy, anh dường chưa thíchứng với thay đổi đó...
Mấy ngày sau đó, anh liên tục bận rộn đi lại giữa các nơi, đại hội cổ đông củaHồng Hải, lễ nhậm chức chủ tịch điều hành và tang lễ Chương Thế Đức tiến hànhsát nhau, lại thêm các cuộc họp báo lớn nhỏ, đại hội tranh cử chức chủ tịchthương hội Hoa kiều thành phố Penang nhiệm kỳ tới, tiệc chiêu đãi thị trưởng,lễ truy điệu Chương Thế Đức... Các cuộc họp nghi thức khiến anh mệt đứt hơi, mỗingày chỉ ngủ mấy tiếng, đêm túc trực bên linh cữu Chương Thế Đức, anh hầu nhưthức trắng, mệt bã người.
Sau lễ truy điệu, tang lễ cử hành vô cùng long trọng, bởi vì Chương Gia Minh đãnằm liệt, các nghi thức túc trực bên linh cữu, ôm linh bài vốn do con trưởngđảm nhiệm đều rơi vào tay anh. Danh tiếng của Chương Thế Đức trong giới doanhnhân thành phố Penang lừng lẫy một thời, người đến viếng rất đông. Người đờithực dụng như vậy, Hồng Hải vốn đã là ngày tàn do có người điều hành mới lậptức lại có sinh khí, tang lễ Chương Thế Đức rõ ràng trở thành sân khấu để cáckiểu nhân vật biểu diễn, nhiều đối tác và ngân hàng né tránh khi Hồng Hải sasút bây giờ lại đua nhau đến viếng, những bộ mặt giả bộ đau buồn nhìn càng đángghét, nhưng Chương Kiến Phi vẫn phải gập mình hành lễ với họ, anh thật ngán đếntận cổ.
Một việc sau đó khiến anh quá ngạc nhiên, khi nắp quan tài đóng lại, anh nhìnthấy lão quản gia theo hầu Chương Thế Đức nhiều năm bỏ vào quan tài một khungảnh, anh liếc nhìn bức ảnh đó, kinh ngạc nhận ra là ảnh của Triệu Thành Tuấn.
Anh vẫn nhớ bức ảnh đó, chính là bức ảnh anh chụp cho Triệu Thành Tuấn khi haingười du học bên Anh quốc, nói là gửi về cho mẹ. Chương Kiến Phi buồn nẫu ruột,Chương Thế Đức hận Triệu Thành Tuấn như vậy, hai người bao nhiêu năm không độitrời chung, giờ nằm trong quan tài vẫn còn muốn mang ảnh Triệu Thành Tuấn đicùng?
Lão quản gia nói: “Lúc lâm chung lão gia đã ôm trong tay bức ảnh này.”
Chương Kiến Phi không hiểu.
Mấy ngày sau Chương Kiến Phi quay trở lại Nam Ninh, hôm đó Triệu Mai cũng rasân bay tiễn A Mạc. Do máy bay trễ giờ, hai người ngồi nói chuyện khá lâu trongquán cà phê bên ngoài phòng chờ. A Mạc vẫn khuyên Triệu Mai sớm trở về Penang,quanh quẩn mãi ở Nam Ninh cũng vô vị. Triệu Mai hôm đó thẫn thờ như người mất hồn,tối hôm trước cô và A Mạc đã uống rất nhiều trong quán bar, người vẫn sặc hơirượu, dáng tiều tụy, nói cũng không mạch lạc: “A Mạc, tôi thực sự chỉ có thểnhư vậy sao? Thẻ tín dụng bị phong tỏa, bây giờ chỉ có không đến hai vạn tiềnmặt để tiêu, họ thực sự tuyệt tình với tôi như thế sao?”
“Tôi để lại cho cậu một cái thẻ trong túi xách.” A Mạc nói: “Nhưng cũng chỉ đủđể cậu duy trì một thời gian, cho nên, Tiểu Mai, cậu về đi, có một số chuyệncậu trở về bên đó bình tĩnh lại rồi nói chuyện với Chương tiên sinh, bây giờ cảhai đang nóng giận, nói gì cũng chẳng đi đến đâu.”
Triệu Mai lắc đầu: “Không, tôi không về, Penang không có anh ấy, tôi về làm gì.Cho dù ly hôn, sau này ai đi đường nấy, ít nhất hãy để tôi ở lại nơi có thểnhìn thấy anh ấy. Tôi yêu anh ấy, A Mạc, tôi yêu anh ấy! Có lẽ tôi đã làm chosự việc thành ra như bây giờ, tôi đồng ý thay đổi, chỉ cần anh ấy không rời xatôi, không đuổi tôi, tôi bằng lòng hết, nhưng anh ấy kiên quyết đòi ly hôn, tôicó trở về Penang hay không, cũng không thể thay đổi được kết cục đó.”
A Mạc bất lực: “Ôi, Tiểu Mai, đừng trách tôi lắm điều, hai người xảy ra kết cụcnhư hôm nay, quả thật cậu có trách nhiệm rất lớn, cậu quá cố chấp, yêu đến cựcđoan, luôn mong đối phương phải báo đáp tình cảm tương đương, nhưng tình yêukhông thể cân đong, nếu ban đầu cậu không gây sự dồn ép Chương tiên sinh, có lẽhai người vẫn có thể sống bình yên suốt đời.”
Triệu Mai bật khóc: “Bây giờ nói chuyện đó có ích gì, anh ấy không thèm đếm xỉađến tôi, tôi nói gì anh ấy cũng không nghe. A Mạc, tôi không cam lòng, tôi thậtkhông cam lòng quay về như vậy! Còn liên lụy đến cậu...”
“Không thể nói là liên lụy, thực ra tôi đã muốn sang chi nhánh Hồng Kông từlâu, ở lại đây có ích gì, bảy năm rồi, tôi không thể làm anh cậu động lòng, tôikhông thể mòn mỏi hơn nữa, tuổi xuân của phụ nữ rất ngắn ngủi!” A Mạc thở dài.
“Cậu đi rồi tôi biết làm sao, sau này ngay một người bạn để nói chuyện cũngkhông có.” Có lẽ trong quán hơi lạnh, Triệu Mai run lên, ánh mắt mê loạn, vẻ đờđẫn của cô quả đáng lo ngại.
“Cậu có thể đến Hồng Kông thăm tôi, chúng ta lại vui vẻ như xưa.” A Mạc lo lắngnhìn thần sắc Triệu Mai an ủi, lòng xót xa, nắm bàn tay lạnh ngắt của cô: “TiểuMai, hãy giữ gìn sức khỏe, hãy cho bản thân một con đường sống, cậu vẫn còntrẻ.”
Triệu Mai rất mệt mỏi, dường như tác dụng của rượu vẫn chưa hết. A Mạc vẫn cốan ủi cô, hai người không để ý bên cạnh hiệu sách phía xa sau lưng họ có mộtngười lặng lẽ nhìn họ, nói chính xác là nhìn A Mạc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Peter đắn đo mãi có nên ra chào, nhưngcuối cùng anh vẫn lựa chọn yên lặng. Cũng chẳng ích gì, cô đã từ chối anh.
Buổi tối hôm đó, trên đường, sau khi đuổi kịp cô, cô đã nói rất rõ ràng, anh vàcô không thể, lý do là, hai người ở bên nhau quá lâu, quá biết về nhau, khôngthể nào trở thành người yêu. Anh biết đó chỉ là cái cớ, cô và ông chủ cùng làmviệc bao năm, tại sao đến lúc ông chủ rời đi, cô vẫn không thể dứt lòng? Chỉ dotrái tim cô đã bị người kia chiếm trọn, hoàn toàn không có chỗ cho người khác.Peter biết, đối với cô, anh chỉ là “người khác”.
Chỉ có điều mọi người đều có tự tôn riêng, có những điều không tiện nói rõ,ngoài tiếc nuối anh không thể nói gì.
Mấy ngày trước không hiểu sao Triệu Thành Tuấn nhớ ra chuyện A Mạc sắp đi HồngKông, hỏi anh: “Cậu có trách tôi rõ ràng biết cậu thích cô ấy, vẫn bảo Mã TiênDũng cử cô ấy đi Hồng Kông?”
Nhưng anh chỉ cười: “Người trong lòng cô ấy không phải là tôi.”
Triệu Thành Tuấn tiếc thay cho bạn: “Cậu ngốc quá, bằng ấy năm không biết chủđộng, đến khi cô ấy bay đi rồi hối hận cũng không kịp.” về sau anh lại gợi ý:“Hay là cậu cũng đi Hồng Kông, tôi sẽ thu xếp.”
Anh từ chối: “Tôi muốn ở bên anh.”
Triệu Thành Tuấn tinh quái lườm anh: “Thôi đi, khuynh hướng giới tính của tôibình thường.”
Nửa tiếng sau, mắt nhìn theo chiếc máy bay đưa A Mạc vào tầng không, Peter thởdài, có lẽ ở bên ông chủ đã lâu, con người anh cũng trở nên ngày càng trầmlặng, cho dù trong lòng có nhớ, nhưng mãi rồi cũng qua. Duy đối với A Mạc lạikhác, anh không ngờ mình buồn như vậy, lòng đột nhiên trống trải, như bị bóc đimột mảng, ra khỏi sân bay, cả người bủn rủn như không còn gân cốt.
Một người khác cũng tình trạng tương tự là Triệu Mai, tận mắt nhìn A Mạc bayđi, cô suy sụp đến mức không khóc được nữa. Loạng choạng ra khỏi sân bay, trờicó mưa, xung quanh toàn người lạ, đầu cô choáng váng, đi vào bãi đỗ lại khôngsao nhớ ra mình để xe ở đâu.
Peter lúc đó cũng ở bãi đỗ xe, nhận ra cô, đi đến hỏi: “Triệu tiểu thư, có cầngiúp không?”
Lúc đó ý thức của Triệu Mai rối loạn, vừa như nhận ra vừa như không, lạnh lùngnói: “Không cần, anh đi đi!” Nước mắt như mưa, cô đi giữa những hàng xe, thầntrí u mê, cuối cùng nhờ sự hỗ trợ của nhân viên bảo vệ cũng tìm được xe. Lênxe, bên trong vẫn còn lưu mùi nước hoa của A Mạc, bây giờ, cuối cùng cô thực sựchỉ có một mình, cô bất lực chống chọi, không có người tâm sự, không ai để ýđến cô, không ai yêu cô, người thân, bạn bè đều đi hết, cô chẳng còn gì, côhoàn toàn đã là người thừa trên đời...
Khi Triệu Mai phóng xe quá tốc độ trên đường cao tốc, thậm chí cô chỉ mong xảyra tai nạn, tốt nhất là xe nát người tan, vậy là cô được giải thoát. Vào trungtâm thành phố, cô phóng vượt đèn đỏ như tội phạm chạy trốn, mấy lần suýt đâmvào xe khác, người ta chửi bới, cô lại cười sằng sặc, nước mắt lại túa ra, làmmờ tất cả.
Trở về ngôi biệt thự, người lạnh run, bảo chị Trương giúp việc xả nước nóng vàobồn để cô tắm, nhưng chị ta không nhúc nhích, sắc mặt sa sầm, giọng cũng khôngnhiệt tình như trước: “Thưa cô, lương tháng này nên trả rồi.”
Triệu Mai mới nhớ ra đã đến thời hạn trả lương cho người giúp việc, mọi khiviệc này do Chương Kiến Phi phụ trách, sau khi hai người ly thân, Chương KiếnPhi vẫn thu xếp chu đáo mọi chi phí sinh hoạt của cô như trước, cho cô đủ tiềnđảm bảo cuộc sống. Bây giờ anh phong tỏa tài khoản khiến Triệu Mai xưa nay chưabao giờ phải lo chuyện sinh hoạt bếp núc, luống cuống không biết làm thế nào,cô đối phó: “Tiên sinh sẽ trả chi.”
Chị Trương nói: “Tôi đã gọi điện, tiên sinh bảo do cô trả.”
Triệu Mai cố nhịn nỗi giận bùng phát, người lảo đảo bước lên cầu thang: “Mấyngày nữa tôi sẽ trả.”
Chị Trương lẩm bẩm mấy câu, lại nói: “Nhưng cô phải đưa tôi tiền mua thức ănhàng ngày. Tôi không có tiền để bù ra đâu. Còn nữa, sáng nay người của công tydịch vụ đến đây nói là chúng ta nợ họ phí quản lý và tiền điện nước, bảo tôilập tức thanh toán, nếu không họ sẽ ngừng cung cấp...”
“Đủ rồi!” Triệu Mai tức điên, rút một xấp tiền trong túi xách ném về phía chịta: “Cút! Lập tức thu dọn đồ cút ngay!” Bộ dạng cô rất đáng sợ, mặt tái nhợt,môi run lập cập, chị Trương không nói nửa câu, cúi nhặt tiền, đi về phòng củamình, mấy phút sau thu dọn đồ đi ra, không chào một câu, bỏ đi.
Triệu Mai cũng quên cả tắm, lên tầng lao vào giường ngủ thiếp. Cô mơ một giấcmơ dài, thấy mình trở về thời thơ ấu, cô mặc chiếc váy bồng xinh đẹp đuổi theoChương Kiến Phi, gọi mãi: “Anh Kiến Phi! Anh Kiến Phi!” Hai người chơi trò chơiđuổi bắt dưới gốc cây, hoa rơi lả tả, cậu thiếu niên tuấn tú chớp mắt đã lớn,trở thành chồng cô, cô đã có anh, rồi lại nhanh chóng mất anh... Những chuyện cũxa xưa, một giấc mơ ấm áp, bao nhiêu năm vẫn quanh quẩn không đi, tỉnh dậy lạilà hiện thực tàn khốc, cô không thể vượt qua chính mình, chỉ có thể giương mắtnhìn mình mỗi lúc càng chìm sâu trong vực thẳm đen tối...
Gần sáng, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, lại bắt đầu uống rượu, căn nhà rộng imlìm như nấm mồ, còn cô là một con ma trong nấm mồ đó. Khi nhìn vào mình trongtấm gương ở nhà tắm, cô cảm thấy mình đúng là đã trở thành ma, không linh hồn,không tim, ngay máu cũng trở nên lạnh băng, hiệu quả của men rượu không tồi, ítnhất cô cũng không thấy đau khổ.
Vào lúc trời sáng, trong sân có sương mù, Triệu Mai xõa tóc đứng trên ban côngphòng ngủ, đờ đẫn nhìn những mảng sương mù bay vào phòng, một thế giới trắngxóa mênh mang, không nhìn rõ gì hết, yêu hay hận, sống hay chết đều trở nên bénhỏ mong manh, thật yên tĩnh, thế giới này... Ý thức của cô đã không còn rõràng, nhưng vẫn nhớ cô gọi điện cho Chương Kiến Phi, Chương Kiến Phi rõ ràngvẫn đang ngủ, anh nhất định buồn ngủ ghê gớm, ậm ừ mấy câu rồi ngắt máy, nếulúc đó anh nói với cô vài câu, dù chỉ đối phó, có lẽ sẽ không xảy ra rất nhiềuchuyện về sau.
Buổi sáng hôm đó Triệu Mai nói gì với Chương Kiến Phi, đến giờ vẫn còn là bíẩn. Xa lánh chốn trần ai ư?
Có lẽ!
Thời tiết Nam Ninh thay đổi rất nhanh, buổi sáng vẫn mây mù vần vũ, đến trưa đãnắng, bầu trời lại xanh trong như ngọc giống như vừa được thanh rửa. Ánh nắngcũng cơ hồ trong sáng hơn mọi ngày, một ngày tràn đầy sinh khí lại bắt đầu. Hômđó phó tổng biên tập Chu Dụng chủ trì buổi liên hoan tiễn Mao Lệ, ngoài tất cảbiên tập viên của phòng biên tập còn có phó giám đốc Đàm, tổng biên tập Dung,các trưởng phòng ban đều có mặt, giám đốc Vượng do phải đi Bắc Kinh công táckhông kịp tham gia, nhưng đích thân gửi điện bày tỏ thành ý của nhà xuất bản muốngiữ cô lại.
Trong căn phòng bày trí trang nhã kê ba dãy bàn, cảnh tượng không đến nỗi buồnnhư tưởng tượng, mọi người nói cười chúc tụng, không khí sôi nổi thoải mái, chỉcó Dung Nhược Thành từ đầu đến cuối không nói, một mình lặng lẽ ngồi uống, Mao Lênâng ly chúc, ông có vẻ chưa hiểu ra, bối rối đứng dậy chạm ly, vẫn không nóigì.
“Sếp Dung, sếp không nói gì ư?” Bạch Hiền Đức ngồi bên không kìm được nữa: “MaoLệ sắp đi rồi, sếp nói gì đi!”
Người bên cạnh cũng phụ họa: “Phải đấy, nếu không nói là không còn cơ hội nữa.”
Không khí trong phòng vốn huyên náo bỗng im bặt, mọi người đổ mắt vào DungNhược Thành và Mao Lệ, bàn tay cầm ly của ông hơi run, ông cố giữ giọng nóibình thường: “Xin lỗi, tôi chúc cũng như mọi người thôi, chúc Mao Lệ hạnh phúc,vui vẻ mỗi ngày.”
Sau bữa tiệc, theo kế hoạch của Bạch Hiền Đức, các cô gái ở ban biên tập ra ảnhviện đối diện nhà xuất bản chụp ảnh lưu niệm. Hơn chục cô gái đứng chen chúcnói cười trên bục, trêu chọc ông chủ hiệu trẻ tuổi đẹp trai, thỉnh thoảng lạicười rộ, rất vui. Ông chủ trẻ khuyên các cô mặc lễ phục của cửa hiệu để chụp,như vậy mới long trọng và ý nghĩa, các cô nhảy lên hoan hô, lao vào mấy phòngthay đồ. Mao Lệ là nhân vật chính nên ông chủ đặc biệt chọn cho cô bộ tiểu lễphục cổ điển kiểu cung đình, lại thêm chiếc vương miện gắn đá quý, trông nhưcông chúa trong chuyện cổ tích.
Nhưng Mao Lệ cơ hồ không mây hứng thú.
Buổi chiều hôm trước cô mới từ Bắc Hải trở về Nam Ninh, vừa về là sốt, ho, cảđêm mất ngủ, hôm nay khí sắc có vẻ mệt mỏi.
Hải Thiên Uyển đã được sang tên cho Chương Kiến Phi, anh bảo ngôi nhà sẽ quảngcáo thanh lý, ý là bán đi, Mao Lệ không nói gì, vì đó là quyền của anh.
Khi cô trở về, do uống thuốc cảm không tiện lái xe, Chương Kiến Phi tiện đườngđưa cô về Nam Ninh. Trên đường Mao Lệ hỏi anh: “Căn nhà là do Triệu Thành Tuấnthiết kế phải không?”
“Sao em biết?”
“Nếu có thể, nếu anh ấy muốn, anh có thể bán lại cho anh ấy không?” Mao Lệ kiếnnghị như vậy, không biết Chương Kiến Phi có bằng lòng không, cô chỉ nói: “Đốivới em và anh, căn nhà đã thành ký ức không đẹp, chúng ta đều muốn thoát khỏiký ức đó, nhưng với anh ấy, những chuyện cũ đã trở thành sinh mệnh của anh ấy,để lại cho anh ấy làm kỷ niệm.”
Chương Kiến Phi ngạc nhiên nhìn cô, anh không hiểu tại sao cô đột nhiên nghiêngvề Triệu Thành Tuấn, anh vốn tưởng cô không muốn nhắc đến cái tên đó nữa, rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương Kiến Phi lòng đầy hồ nghi, nhưng Mao Lệ không nói gì thêm, suốt dọcđường cô ôm chiếc hộp nhỏ trong lòng, ôm rất chặt, tựa như bên trong là vật quý,
“Xin hãy đối tốt với anh ấy.” Lúc xuống xe Mao Lệ lại dặn dò: “Anh ấy là emtrai anh.”
Thay xong lễ phục, thợ làm tóc bắt đầu chải tóc cho Mao Lệ, các cô gái thayxong trang phục đã xuống tầng dưới, phòng trang điểm yên tĩnh đi nhiều. Có lẽđể không khí đỡ tẻ nhạt, anh chàng thợ làm đầu bắt đầu chuyện phiếm với Mao Lệ:“Tôi kể cô nghe chuyện này nhé, quái nhân bây giờ rất nhiều, hôm qua cửa hiệuchúng tôi có một vị khách, ông chủ niềm nở đón tiếp, hỏi chụp gì, anh chàng rấtđiển trai, trên người toàn hàng hiệu, chúng tôi cứ tưởng một công tử nhà giàunào đó đến liên hệ chụp ảnh cưới, cuối cùng anh ta chụp gì, cô biết không?”
Mao Lệ chậm rãi hỏi: “Chụp gì?”
“Anh ta chụp ảnh chân dung để thờ!” Anh chàng thợ làm đầu có mái tóc vuốt keodựng đứng, chậc lưỡi mãi: “Lúc đó ông chủ tôi tưởng anh ta nói đùa, anh ta trẻnhư vậy, sao lại đi chụp ảnh thờ, nhưng anh ta rất nghiêm túc, còn yêu cầu thợtrang điểm của chúng tôi sửa sang cho anh ta chút ít. Chúng tôi mới ý thức cóthể anh ta không đùa, mặc dù không biết nguyên nhân, anh ta nói anh ta chỉ muốngửi nụ cười của mình cho người anh ta yêu, chúng tôi hỏi có phải đó là bạn gáikhông, anh ta cười không nói, chậc chậc, tuy hơi kỳ nhưng đúng là khiến chúngtôi cảm động.”
Mao Lệ nhìn mình trong gương, một chỗ nào đó trong tim cô chợt giật mạnh, cônhớ ra chi tiết này hình như đã xem trong bộ phim nào đó, nhân vật nam chính làmột thợ ảnh, biết mình không sống được bao lâu, đã chụp một bức di ảnh với nụcười rạng rỡ, không ngờ ngoài đời lại có người như thế thật... Anh chàng thợlàm đầu còn nói những gì cô nghe không rõ, đột nhiên thấy mệt mỏi, có lẽ do hóatrang hơi đậm, cô thấy hơi khó thở. Lúc này đột nhiên di động có tiếng “tingtung”, báo hiện có tin nhắn. Tim cô đập thình thịch, tin nhắn của Triệu ThànhTuấn: “Tôi đang ở bên kia đường, có thể gặp một lát không, tôi có một thứ muốnđưa cho em.”
Mao Lệ đứng dậy ngoái đầu, bên ngoài cửa sổ là một cây phượng cổ thụ, rõ ràngbây giờ không phải là mùa phượng ra hoa, nhưng cô không biết có phải là ảogiác, cô bàng hoàng nhìn thấy tán phượng rực hoa đỏ như lửa cháy giữa tầngkhông, những bông hoa lửa chói chang đến mức cơ hồ khiến người cô đau rát nhưphải bỏng. Cô nhảy lên, giống như bị một sức mạnh nào đó hấp dẫn, không nói mộtcâu, nâng chiếc váy dài quét đất chạy xuống cầu thang.
“Cô gái, cô đi đâu?”Anh chàng đuổi theo hỏi. Mao Lệ cười: “À, có người bạn đợibên ngoài, tôi ra gặp anh ấy một lát sẽ quay lại.”
“Nhanh lên, sắp chụp ảnh rồi.”
“Được, tôi chỉ đi một lát.”
Chỉ đi một lát, cô đã nói như vậy thật. Tuy nhiên, lúc Mao Lệ bước qua ngưỡngcửa ảnh viện, cô đột nhiên hoa mắt, hình như cánh cửa một không gian nào đó độtnhiên mở ra, trước mặt hiện ra một khoảng trống, bên tai có tiếng tụng ca xaxăm, như vẫy gọi cô. Cô đứng trên bậc cửa định thần, lúc này mới phát hiện,nguyên nhân là do ánh mặt trời quá chói chang, ánh mặt trời chiếu lên bức tườngkính của mấy tòa nhà cao vút phía trước, phản quang của nó làm người ta hoamắt.
Ngoài đường gió rất to, chiếc váy dài của Mao Lệ bị gió hất lên như bay. TriệuThành Tuấn đã xuống xe, hai người nhìn nhau qua con đường, bởi vì chỗ này gầnđại lộ Dân Tộc, xe qua lại như nước chảy, Mao Lệ nhìn mặt anh lúc ẩn lúc hiệngiữa những chiếc xe vun vút phóng qua, bất chợt sững người, ánh nắng chói changchiếu lên khuôn mặt cô từng quen thuộc nhất, những âu yếm ngọt ngào trong quávãng đến bây giờ đã bay theo gió, lòng đột nhiên trĩu nặng xót xa, tạo hóa đãcho họ gặp nhau, cuối cùng họ vẫn không thể thực sự đến với nhau, giống như bâygiờ, hai người cách nhau một con đường, ở giữa là dòng xe cuồn cuộn như dòngsông, tựa hồ cách cả một thế giới.
Tín hiệu đèn lại thay đổi, Triệu Thành Tuấn lên xe, quay một vòng lái về phíabên này. Anh dừng lại ở đầu đường cách chỗ cô đứng không xa, xuống xe đi đến.Gió hất một bên vạt áo sơ mi đen của anh, anh vẫn tuấn tú điển trai, chỉ cóđiều nhìn kỹ mới phát hiện đã gầy một cách đáng sợ, sắc mặt cũng trắng một cáchbất thường, bước đi cơ hồ không vững.
Mao Lệ đột nhiên cảm thấy có vật gì đâm nhói vào lòng, bóng người quá thânquen, đang từng bước đi đến, nhưng trong cảm giác của cô, người đó càng đi càngxa khỏi cuộc sống của cô. Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt vẫn nhưxưa, trên mặt dường như vẫn thấp thoáng nụ cười: “Chúng ta tìm một chỗ nóichuyện được không?”
Mao Lệ lắc đầu: “Không, có gì cần nói, anh nói ở đây, em thế này không tiệnlắm.”
Triệu Thành Tuấn ngắm nhìn cô, lần này là cười thật: “Hôm nay em rất đẹp.”Trông anh rất yếu, sắc mặt trắng nhợt lác đác những mảng xám, môi cũng hơi tím:“Khi nào đi?”
“Chuyến bay ngày kia.”
“Nhanh vậy sao? Không biết sau này chúng ta liệu có thể gặp lại.”
“A Tuấn, sắc mặt anh rất kém, có phải anh ốm không?” Mao Lệ chăm chú nhìn mặtanh, có lẽ không đơn thuần do cú sốc, cô nghĩ cơ thể anh lại có vấn đề.
“Vậy ư?” Anh bất giác sờ tay lên cằm, rõ ràng đang mệt, vẫn nói đùa: “Em thấytôi có thể khỏe được không? Bạn gái cao chạy xa bay, ha ha...”
“Cảm ơn anh!” Mao Lệ nhìn anh cố giữ giọng bình thường, quả thật cô phải cảm ơnanh, cảm ơn tình cảm anh dành cho cô những năm qua.
Nhưng Triệu Thành Tuấn không hiểu, lời cảm ơn này hàm ý rất sâu. Có lẽ anhkhông biết cô đã đọc những bức thư đó, nhưng cô cũng không nói, đằng nào sớmmuộn anh cũng biết.
Lúc này Triệu Thành Tuấn rút từ trong túi ra một chiếc băng đĩa đưa cho cô:“Trả em, vật về chủ cũ.”
Mao Lệ đón lấy cúi nhìn, chính là đĩa phim Hiệu ảnh Tháng Tám. Câu chuyện anh thợ làm đầu vừa kể rất giống tìnhtiết trong bộ phim đó, bao cảm xúc bất chợt đan xen, cô thận trọng đón lấy:“Thực ra không cần trả lại, nếu thích anh cứ giữ lại.”
“Không, tôi cũng sắp đi, những gì không thuộc về mình mang đi có ý nghĩa gì.”
“Có còn trở lại không?” Cô không hỏi anh đi đâu, bởi vì không cần thiết, ngoàiPenang anh có thể đi đâu.
“Còn xem thế nào, có việc nhất định trở lại.” Anh trả lời rất tự nhiên.
“Vậy công ty của anh thì sao?”
“Đã giao cho Chương Kiến Phi, anh ấy chủ yếu phụ trách phát triển nghiệp vụ ởTrung Quốc, phía Mã Lai anh ấy sẽ giao cho tôi tiếp quản, nhưng tôi vẫn chưanhận lời, bởi vì sức khỏe không tốt, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
“Khí sắc của anh thực sự rất kém.”
“Nghỉ ngơi ít ngày là ổn.”
Hai người nói những chuyện vặt vãnh, bởi vì ở đầu đường không thể dừng xe lâu,Triệu Thành Tuấn chuẩn bị lên xe, Mao Lệ bỗng thấy không thể tỏ ra cứng rắnđược nữa, cảm giác con đê trong lồng ngực sắp vỡ toang, nước mắt tràn ra từ nơisâu nhất, giọng nói bắt đầu run: “A Tuấn, anh hãy sống tốt, cố giữ gìn sứckhỏe, đừng làm việc quá sức, mệt thì phải nghi ngơi. Mặc dù thành phố Penangcách đây rất xa, nhưng cùng dưới một bầu trời sao chúng ta vẫn có thể nhìn thấynhau, A Tuấn, hãy bảo trọng!”
Ánh mắt Triệu Thành Tuấn lóe sáng, hơi sửng sốt, rõ ràng anh rất nhạy cảm vớicâu nói đó, đăm đăm nhìn cô: “Em... ý em là gì?” Anh dường như không tin, sắcmặt vẫn bình thường nhưng lòng nổi sóng, Mao Lệ không trả lời câu hỏi của anh,giơ tay sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, rất tự nhiên, dường như họ vẫn là một đôi,cô nhìn bóng mình trong mắt anh, nói rành rọt: “Thực sự em rất cảm ơn anh,chính anh đã giúp em hiểu ra ý nghĩa của tình yêu, em sẽ cố gắng để mình hạnhphúc, em nhất định làm được, xin hãy tin em.”
“Ý nghĩa của tình yêu?” Triệu Thành Tuấn nhắc lại.
“Phải, mặc dù hơi muộn, nhưng cuối cùng vẫn hiểu, cho nên em mới cảm ơn anh.”
“Mao Lệ, em có tin tình yêu của anh đối với em?” Triệu Thành Tuấn run bần bật.
Mao Lệ gật đầu: “Có, em tin!”
Như có dòng nhiệt lưu chảy trong lòng, thời khắc đó, một sức sống mới vừa nảysinh trong anh, tất cả gánh nặng đã được trút bỏ, cuộc đời dù nghiệt ngã vớianh đến đâu chỉ một câu này là đủ, anh chưa bao giờ yêu cầu quá nhiều.
Anh nhìn cô, nước mắt túa ra: “Em... có thể tin thì tốt, rất tốt.” Anh bước tớimấy bước, run run giơ tay nâng cằm cô, để mắt cô hướng vào anh, giọng nói bỗngkhàn đi: “Nhìn anh, Mao Lệ, hãy nhìn anh! Xin em hãy tin, anh chưa bao giờ hốihận đã yêu em, mặc dù chúng ta cuối cùng không thể bên nhau, nhưng những ngàytháng vừa qua yêu em anh cảm thấy rất đủ đầy, trong những lúc đau khổ nhất, anhcũng không tuyệt vọng. Mao Lệ, anh không thể cho em điều gì hết, nhưng em nóiđúng, cùng dưới một bầu trời, chúng ta có thể nhìn thấy nhau, cho nên bất luậntương lai xảy ra chuyện gì, bất luận em nghe thấy gì, em nhất định phải tin,anh mãi mãi ở một nơi em không nhìn thấy nhưng luôn hướng về em, nếu em hạnhphúc, anh cũng hạnh phúc, anh sẽ mãi hướng về em, anh yêu em...”
Ba chữ này như dao cứa vào chỗ sâu nhất trong lòng Mao Lệ, mắt chợt nóng, nướcmắt ứa ra, không nói được gì, chỉ im lặng nhìn anh.
“Mao Lệ!” Anh không thể chịu đựng cảnh này, ôm chặt lấy cô, nếu được ôm cô thếnày mãi mãi, anh sẽ không buông, một đời một kiếp quá dài, anh không chờ được,anh chỉ cần một khắc ôm nhau thế này. Mao Lệ bật khóc, bất chấp khuôn mặt trangđiểm, bất chấp người qua lại, cô khóc như đứa trẻ, khóc rất lâu mới từ từ đẩyanh ra, rút trong túi xách một vật gì nhỏ nhắn bằng kim loại, đặt vào lòng bàntay anh: “Cầm lấy, vật về chủ cũ.”
Triệu Thành Tuấn cúi nhìn, là chiếc điện thoại di động, vỏ kim loại màu trosẫm, kiểu dáng mấy năm trước. Anh nhận ra chiếc di động này, bàng hoàng ngướcnhìn cô, môi run run: “Mao Lệ...”
“Từ nay mỗi năm sinh nhật em, anh có thể dùng chiếc máy này nhắn tin cho em.”Lớp phấn trên mặt cô đã tan hết, không còn lộng lẫy, nhưng vẫn mang nụ cườithảng thốt: “Em chờ anh.”
Mắt anh chợt đỏ, gật đầu lia lịa: “Được, được, anh sẽ nhắn.”
Cô bước tới ôm anh lần nữa, trên hè phố người người qua lại, nhiều ánh mắt đổdồn vào họ, tưởng hai người là đôi tình nhân hạnh phúc gặp lại nhau, tha thiếtôm nhau. Thực ra họ biệt ly... Trên đời chưa có nỗi đau nào lớn hơn, tàn nhẫnhơn nỗi đau biệt ly, như cắt từng tấc ruột, hai đầu gối cô mềm nhũn không đứngđược nữa. Cô đã quyết định, cô đã muốn đoạn tuyệt với quá khứ, ngay căn nhà ởven biển Bắc Hải cũng không muốn giữ, cô đã làm được những gì cô có thể làm,nhưng lúc này cô bàng hoàng hiểu ra, thứ cô muốn đoạn tuyệt nhất lại là thứ khóđoạn tuyệt nhất trong đời, dường như cô không thể.
Đúng lúc đó cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ từ xa đang chầm chậmlướt về phía họ, Triệu Thành Tuấn đứng quay lưng lại không nhìn thấy, nhưng cônhìn thấy. Thực ra chiếc xe đó vẫn đỗ dưới tán cây gần ngã tư, lúc đầu chỉ thấyhơi quen nhưng cũng không chú ý, khi chiếc xe vòng lại phóng đến, ánh mặt trờitừ kính xe phản ra vừa đúng chiếu vào mắt cô, một trận lóa mắt...
Triệu Thành Tuấn nói gì bên tai, Mao Lệ hầu như không nghe được.
Chiếc xe đó phóng mỗi lúc một nhanh, giống như bay đến. Có thể cho cô một chútthời gian nữa không? Cô còn có lời quan trọng nhất muốn nói với anh! Cô biếtnếu lúc này không nói, đời này cô không còn cơ hội nữa, tình anh với cô sâu nhưbiển, không có gì có thể báo đáp, ít nhất cũng có thể giúp anh gạt bỏ tiếc nuốitrong lòng, đó không chỉ là tiếc nuối của anh, cũng là của cô.
“A Tuấn, em... em...” Cô lắp bắp, trợn mắt nhìn chiếc xe lao đến, không kịprồi, đến bây giờ tất cả đều không kịp nữa rồi: “A Tuấn!” Cô thét lên, một giây,nhiều nhất là hai giây, cô bất ngờ dùng hết sức đẩy anh ra, Triệu Thành Tuấnkhông đề phòng, bị đẩy hất xa ra, ngã lăn trên đất, anh không biết cô lấy đâura sức lực lớn như vậy, trợn mắt nhìn chiếc xe đua màu đỏ vụt qua trước mắt nhưmột bóng ma, đâm thẳng vào cô, cô bay lên, như một chiếc lông vũ trắng muốttrong ánh nắng chói mắt, anh không biết cô lại nhẹ như thế, nhẹ nhàng như thiênsứ, tiếp đó là một âm thanh nặng nề, cùng tiếng hét chói tai, thời gian ngừnglại.
Nhìn từ xa chỉ thấy một đám trắng giữa đường.
Vừa rồi còn không có mây khách bộ hành, chớp mắt không biết từ đâu tràn ranhiều người như vậy, họ chạy dáo dác ào đến như nước, nhanh chóng vây kín xungquanh.
“Mao Lệ...” Anh loạng choạng lao đến, giống như lao vào biển cả ồn ào, anh bếcô lên, cô đã không còn phản ứng gì nữa, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt vẫn cònngấn nước mắt.
Một người nào đó đã gọi xe cấp cứu, anh kiểm tra khắp người cô, không thấy cóvết thương, anh áp chặt cô vào ngực. Thời gian đã dừng lại rồi ư? Tại sao anhkhông nghe thấy gì hết, bên tai chỉ có tiếng gió ù ù, giữa ban ngày sao chỉthấy tối đen... Một chất lỏng ấm nóng thấm vào ngực áo sơ mi của anh, anh cúinhìn, một đám đỏ tươi trước ngực, tay anh giữ đầu cô, giơ tay nhìn, bàn tay đầymáu, anh vội bịt chặt gáy cô cố cầm máu.
Nhưng vô ích, máu trào ra càng nhiều, nhanh chóng thấm đẫm cả ngực áo anh,người anh đờ đẫn, chỉ biết ôm chặt cô, gọi lạc giọng: “Mao Lệ... Mao Lệ...”
Khi được chuyển lên xe cứu thương, Mao Lệ có một lúc tỉnh lại, cơ hồ cô biếtmình không ổn, ngoảnh mặt về phía Triệu Thành Tuấn, môi mấp máy, hình như địnhnói gì.
Triệu Thành Tuấn lao tới áp tai sát miệng cô, nhưng xung quanh quá ồn ào, tiếngcô lại quá nhỏ, anh hoàn toàn không nghe được gì, chỉ thấy miệng cô há ra rồi ngậmlại, mấy lần như thế, vẫn một khẩu hình như thế.
Cô muốn nói gì?
“Mao Lệ! Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn chạy theo chiếc xe cứu thương, hét gọi têncô, nhưng cô đã nhắm mắt.
Bứcthư gửi tương lai
Giónhè nhẹ hát, biển ký ức xôn xao dậy sóng, ánh đèn trên bờ tỏa vào màn đêm phảnra những tia sáng màu tím ngát, bay cao, bay cao, ánh sao chói lọi lấp lánhtrên nền trời tím sẫm. Khi tiếng gió rào rạt bên tai, khi vô vàn vì sao rơixuống, bức thư gửi tương lai giống như ánh trăng thanh nhẹ nhàng bay lên, đánhthức những ký ức ngủ say của anh...

MaoLệ, em yêu dấu của anh, đêm nay một trời sao xán lạn, anh ngồi trong thư phòngviết cho em lá thư này, lòng anh rất đỗi bình yên. Thực ra rất có thể đây sẽ làbức thư cuối cùng anh viết cho em, coi như là di chúc. Viết sẵn bức thư này bởivì anh sợ có một ngày anh đột ngột ra đi, không kịp nói với em lời giã biệt,như vậy có lẽ không lịch sự chút nào.

Hômnay đã thổ huyết hai lần, buổi sáng còn ngất lịm trong phòng tắm, nằm hơn haigiờ trên nền đá lạnh mới tỉnh, anh thực sự không ổn rồi, đến phút này anh cũngkhông thấy sợ cái chết, với bệnh tình của anh, có thể sống đến hôm nay đã làhiếm hoi, anh đang ở khúc vĩ thanh của cuộc đời, lại còn có thể nông nàn yêumột trận, anh chết không có gì hối tiếc. Anh đã thu xếp tất cả, sẽ ra đi khôngvương vấn, như vậy là rất tốt. Mặc dù em vẫn hiểu lầm anh, nhưng anh tin nhấtđịnh có ngày em sẽ hiểu, cho nên anh sẽ không giải thích quá nhiều, bây giờ anhcầm bút cũng khó khăn, không còn đủ sức.

Emvẫn nói, anh nợ em một lời giải thích, thực ra cũng chẳng có gì đáng giảithích. Lễ Giáng sinh năm ngoái anh đột nhiên không liên lạc với em là bởi vìbệnh của anh bất ngờ tái phát, do căn bệnh đặc biệt, anh lại không muốn nằmviện ở bên đó, sợ bị em phát hiện, cho nên anh nhờ Peter đưa anh về thành phốPenang, trên đường ra sân bay anh đã gắng sức gọi điện cho em, anh đã nói dốiem rằng anh phải về Penang có việc gấp. Em không biết, lúc đó mặt anh đầy nướcmắt, không nói ra được, bởi anh không biết chuyến đi này có phải là ngày vĩnh biệtcủa hai ta. Anh hối hận đêm trước không ôm em nhiều hơn, hối hận không đưa emđi Hokkaido sớm hơn, có thể em không biết, trước đó anh đã chuẩn bị chu đáo mộtchuyến du lịch định tặng em làm quà Giáng sinh, đáng tiếc là không kịp, tất cảđều không kịp.

Anhtrở về thành phố Penang làm một cuộc phẫu thuật, phẫu thuật này có thể khônglàm, nhưng nếu không làm, anh khó có thể bước ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ dựđoán anh không sống được quá ba thány. Nếu làm, còn có thể kéo dài sự sống,nhưng cũng có nghĩa lần sau nhập viện rất có thể phải đưa thẳng vào nhà vĩnhbiệt. Henson, bác sĩ riêng của anh, trước khi đưa anh vào phòng phẫu thuật đãmấy lần hỏi lại anh, muốn anh tốt nhất khoan làm phẫu thuật này, trong ba thángđó có thể anh ấy sẽ giúp anh tìm ra biện pháp điều trị tốt hơn, hơn nữa cũng đãcó manh mối đầu tiên, nhưng anh kiên quyết muốn làm, bởi vì anh không cam tâm,anh còn muốn nhìn em nhiều hơn, ngộ nhỡ anh không chờ được ba tháng nữa, chẳngphải chúng ta mãi mãi chia lìa, anh rất sợ, anh không chịu được.

Sựviệc là như vậy, anh ở lại Penang tĩnh dưỡng ba tháng, sau khi quayvề Nam Ninh thì em đã ra đi, để lại cho anh một mẩu giấy. Em nói rằng may mà emchưa yêu anh, câu này giày vò anh đau khổ trăm lần hơn cái chết. Mao Lệ, cuốicùng em vẫn không tin anh! Mọi lời anh nói với em buổi sáng hôm ấy sau khi nhìnthấy Dung Nhược Thành từ Hải Thiên Uyển đi ra, và cả những lời trước đó lúcnhìn em tiễn ông ấy ra khỏi căn hộ ở Nam Ninh, đều không đúng lòng anh, bởi vìlúc đó bệnh của anh lại tái phát, anh cứ nghĩ ít nhất anh cũng sống được haitháng nữa, không ngờ ông trời vội mang anh đi như vậy, nhất định là kiếp trước,anh đã làm nhiều việc xấu, kiếp này bị báo ứng.

Lầnđó anh trở vê Penang chuẩn bị cho đại hội cổ đông, Henson đã nói thật với anh,anh không còn cơ hội làm phẫu thuật nữa, anh không thể sống qua mùa xuân nămtới, anh tuyệt vọng vô cùng! Anh là người ưa thể diện, không muốn em nhìn thấybộ dạng sắp chết của anh, anh muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng đó trong mắtem, anh chẳng còn gì, chỉ còn lại chút tự tôn đó. Cho nên hôm ấy mượn chuyệnDung Nhược Thành anh đã ép mình nói ra những lời cầm thú đó, tha thứ cho anh,quả thật anh không thể tìm ra lý do nào để xa em, anh không biết em có tinnhững lời đó, nhưng Chương Kiến Phi đã tin, tình hình sau đó em cũng biết, anhta thu mua công ty của anh, ép anh rời khỏi Nam Ninh, suốt đời không được quaylại.

Không,Mao Lệ, anh sẽ không rời xa em, không rời xa thành phố này, đằng nào cũng chết,anh mong có thể chết ở nơi gần em nhất, vì em anh đã yêu sâu sắc mảnh đất này,anh muốn được gửi thân ở đây. Anh đã tìm được một nơi rất tốt, không ai biết,đó là bí mật của anh. Còn Chương Kiến Phi, anh đảm bảo cuối cùng để anh takhông tìm thấy xương cốt của anh, anh muốn anh ta hối hận suốt đời! Mỗi ngườiđều phải trả giá cho việc mình làm, là anh em với nhau, anh ta lại không tinanh như vậy, sao anh phải cho anh ta nhìn thấy di thể của mình?

Nhưngbây giờ nghĩ lại, anh cũng không hận anh ấy bao nhiêu, chẳng qua anh ấy cũng vìyêu em, tình yêu có gì sai trái? Năm xưa, anh và anh ấy cùng quen em, nhưng anhkhông có can đảm theo đuổi tình yêu của mình. Gần đây anh thường nghĩ, nếu ngàyđó anh có đủ can đảm, liệu có xảy ra kết cục hôm nay? Có thể em không biết,ngôi nhà tân hôn của em và Chương Kiến Phi là do anh thiết kế, hồi ở trườngCambridge anh học kiến trúc, Chương Kiến Phi gọi điện nhờ, anh không thể chốitừ.

Emyêu dấu, khi em bước vào ngôi nhà anh thiết kếcho em, em có biết mỗi chi tiếttrong đó đều ẩn chứa tình yêu anh dành cho em, như tấm trần trong phòng ngủ,anh đã thiết kế sao cho có thể đóng mở, mỗi khi mở ra, em có thể nhìn thấy saotrời lung linh, mỗi vì sao đều là món quà anh gửi tặng em. Còn cả ban công lộthiên ở phòng khách, anh cố ý thiết kế để mặt ban công hướng về thành phốPenang, khi em đứng trên đó nhìn ra, có lẽ anh cũng đang ở chân trời phía đónhìn em, mặc dù chúng ta không thấy nhau, nhưng cùng dưới một bầu trời, nhấtđịnh ánh mắt chúng ta có lúc gặp nhau! Anh đã dùng cách của mình để bộc lộ tìnhyêu với em, đáng tiếc là em không biết.

Trongnhững ngày dưỡng bệnh, anh vô cùng cô đơn và buồn nản, luôn nhớ lại nhữngchuyện đã qua, luôn nhớ lại lần đầu tiên gặp em. Lúc đó dự án S&T xây dựngcảng Phòng Thành do công ty anh đầu tư đã được phê chuẩn, anh và trợ lý Peterđến Nam Ninh giám sát thi công, lưu lại hai, ba tháng ở Nam Ninh, Bắc Hải,Phòng Thành. Thời gian đó rất bận, bọn anh vừa phải đảm bảo công trình thi côngđúng tiến độ, vừa phải chuẩn bị thành lập chi nhánh của Bác Vũ ở Trung Quốc,anh đặt trụ sở chi nhánh ở tòa nhà Địa Vương, bởi vì tòa nhà đó cao nhất, gầnbầu trời nhất, gần em nhất.

Anhthường ngồi ở quán trà đối diện nhà xuất bản của em, nhìn em lái xe đi về, lòngyên tĩnh lạ thường, cảm giác kỳ diệu lạ thường, trước khi nhìn thấy em, mỗi khimơ tưởng gặp em, lòng anh muốn vàn náo nức, sau khi nhìn thấy rồi lại yên tĩnhnhư vậy. Anh biết rõ giờ đi làm hàng ngày của em, biết khi nào em rửa xe, khinào cùng đồng nghiệp sang nhà hàng đối diện ăn trưa. Nhiều lần anh ngồi bên cửasổ tầng hai quán trà nhìn em, có lần thậm chí anh đã vào nhà hàng “cùng ăntrưa” với em, anh ngồi ở góc khuất nhất trong đó.

Cólần anh đã lái xe theo em về căn hộ của em, nhất định em không biết, hồi đó anhthuê nhà cùng khu chung cư với em, tòa nhà của anh đối diện căn hộ của em. Anhđã nhìn thấy ban công và cửa sổ phòng em, khóm nhài em trồng mấy ngày tưới nướcmột lẫn anh đều biết, hoa nhài trắng muốt hương nồng nàn, vào những buổi tối cógió, thậm chí anh có thể ngửi thấy mùi hương của nó. Có lẽ do buồn, em thườngđi chơi vào buổi tối, rất muộn mới về, có lúc còn uống say, trông em rất khôngvui. Có một tối em lại uống say, vừa lúc đó anh trở về, thấy em cúi xuống cạnhkhóm hoa dưới tầng nôn, anh dừng xe chạy đến đỡ em, đưa khăn tay cho em, em còncảm ơn anh, nhưng có lẽ là em không nhớ, bởi vì hai hôm sau chúng ta gặp nhau ởcổng chun cư, em ngẩng đầu nhìn rồi đi qua, đúng là không nhớ ra anh. Khi côngtrình ở Nam Ninh hoàn tất giai đoạn đầu, anh không thể không trở lại Penang,hôm ra đi, anh đứng mãi dưới căn hộ của em.

Trởvề Penang không lâu, trong tư liệu do Peter thu thập anh phát hiện cái tênMickey của em trên MSN, anh lập tức tham gia nhóm bạn mạng của em, anh vào nickMSN của em, xem thông tin cá nhân trên đó, biết em có nhà cho thuê, ngoài thôngtin còn có ảnh chụp bên ngoài và nội thất căn nhà, vừa liếc qua anh đã biết đóchính là Hải Thiên Uyển, căn nhà tân hôn năm xưa anh thết kế cho em... Đúng,tất cả đều diễn ra theo kế hoạch, anh đúng là có âm mưu tiếp cận em, nhưngkhông ác ý, chỉ là khôny muốn đời mình để lại niềm tiếc nuối lớn như vậy. Thựcra từ sau khi em và Chương Kiến Phi ly hôn, trong ba năm anh luôn do dự có nênđi gặp em, nhưng vẫn không có can đảm. Henson khích lệ anh ít nhất cho em thấytình cảm đó của anh. Anh không cầu mong có kết quả, không cầu em báo đáp tươngđương, chỉ muốn em biết, trên đời có một người yêu em như mạng sống của mình.

MaoLệ, từ đáy lòng anh muốn yêu đến tận cùng, đáng tiếc ông trời không ủng hộ,chúng ta đời này không có duyên, cuối cùng kết thúc thảm hại như vậy, thực khácxa hy vọng ban đầu của anh. Sự đã thế, anh không trách em. Xin lỗi, em yêu.Nhưng anh vẫn muốn nói, bất luận tương lai em gặp ai, nhất định em phải từ bỏmọi nghi ngại trong lòng để yêu, tin vào tình yêu cần có can đảm hơn yêu đơnthuần, em và anh rốt cuộc là do duyên mỏng, em không tin tình yêu của anh,nhưng nếu một người luôn nhìn thế giới với con mắt hoài nghi sẽ không hạnhphúc, Mao Lệ, anh hy vọng em có thể hạnh phúc, cho nên anh hy vọng em có thểtin tình yêu, tin bản thân mình.

Anhvừa nhận được tin, kẻ thù của anh là Chương Thế Đức đã qua đời ở Penang, anhcũng rất bình tĩnh, đến bây giờ yêu và hận đều bị gió cuốn đi, tất cả đều khôngquan trọng nữa, tất cả!

Buổichiều anh ra ngoài, đi bộ đến nhà xuất bản của em. Nhìn thấy cửa sổ phòng làmviệc của em, anh mỉm cười. Anh cảm thấy kết thúc như vậy cũng không tồi, chúngta từng yêu nhau nồng nàn như vậy, khi anh ra đi, em lại có cuộc sống mới, chonên anh mới yên tâm ra đi, cảm ơn em đã ở bên anh trong đoạn cuối cuộc đời.

Ảnhviện đối diện nhà xuất bản thu hút chú ý của anh, làm anh nhớ đến bộ phim đãtừng xem, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, một ý nghĩ đặc biệt. Anh đi vào đó, yêucầu chủ hiệu chụp cho anh một bức di ảnh. Ông ta tưởng anh đùa, nói mãi mớitin. Ông ta nhiệt tình đích thân cầm máy, bảo anh mỉm cười nhìn vào ống kính, nhưnganh không thể nào cười được, vậy là ông ta nói: “Anh cứ coi ống kính này làngười anh yêu nhất, hãy mỉm cười với cô ấy.”

Lờiông ta rất hữu ích, anh nhìn ống kính lạnh lùng trước mắt in hình khuôn mặtmình, những kỷ niệm với em ào về như nước, anh nghĩ anh đã cười ông chủ hiệucũng nói anh đã cười, chỉ có điều nụ cười đó về sau đọng cứng trên mặt anh, mãikhông tan, anh cười đến nỗi cơ mặt run lên, nước mắt ứa ra.

Chụpxong anh nêu một yêu cầu nhỏ, hy vọng ông ta có thể phóng to bức ảnh của anh đểtrong tủ kính trước cửa hiệu, bức ảnh nhất định phải hướng về nhà xuất bản đốidiện, không cần quá to, để một góc cũng được. Ông chủ hỏi tại sao, anh nói côgái anh yêu từng làm việc ở tòa nhà đối diện, anh hy vọng hàng ngày có thể nhìnthấy cô ấy đi về... Ông ta nghe vậy mắt đỏ hoe, nắm tay anh mãi.

MaoLệ, em yêu dấu của anh, hãy tin rằng anh luôn chờ em, anh biết em nhất định trởvề, anh tin. Chỉ cần em xuất hiện ở bên kia đường, ánh mắt anh nhất định xuyênqua tấm kính đậu trên người em, nếu em hạnh phúc, anh cũng hạnh phúc.

Khôngbiết bức ảnh của anh có thể để trong tủ kính bao lâu, ông chủ nói chỉ cần hiệuảnh còn, ông sẽ mãi để ảnh của anh trong tủ kính, cho đến vĩnh viễn, nhưng trênđời làm gì có vĩnh viễn, ngoài tình yêu.

Khianh ra khỏi cửa hiệu, ông chủ tiễn anh ra tận ngoài đường, anh ngoái đầu mỉmcười vẫy tay với ông, nắng chiều rất đẹp, lá cây xanh óng ánh ven đường, nắnglung linh nhảy múa trước mặt, trong chớp mắt, sự sống của anh đã trở thành mộtdạng vĩnh hằng khác. Mao Lệ, anh chưa bao giờ hối hận đã yêu em. Mong em bảotrọng, đừng cố chấp, nếu sau này gặp được người yêu em, hãy trân trọng tình yêuđó. Hãy nhớ, tin tình yêu cần can đảm hơn yêu, em yêu dấu, đã tin chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.