Mỗi thứ đồ đều có hạn sử dụng, cá thu sấysẽ quá kỳ, thịt hộp sẽ hết hạn, ngay cả túi ni lông bảo quản thực phẩm cũng sẽquá hạn, tôi bắt đầu hoài nghi, trên thế giới này còn có đồ vật nào không quáhạn?
__“Rừng Trùng Khánh” __
Làmngười nhất định phải có lòng tin
Sáng sớm, vườn hoa của bệnh viện chìm trong màn sươngdày đặc, từng mảng sương mù trắng xốp bay qua cửa sổ vào phòng, ngước mắt nhìnra, cả thế giới cơ hồ một màu trắng toát.
Chương Kiến Phi ngồi trên ghế sofa sát tường, lâu đến nỗi hai chân tê cứng, anhnhìn màn sương ngoài cửa sổ, một lần nữa xác định đây là hiện thực, không phảitrong mơ. Sương mù như thế, phòng bệnh như thế, cảnh tượng này đã bao lần hiểnhiện trong giấc mơ của anh, anh kêu khóc trong màn sương trắng lạnh, anh đã mấtđứa con. Ba năm sau, một bi kịch giống hệt lại tái diễn, chỉ có điều người nằmtrên giường bệnh là Triệu Mai, vợ thứ hai của anh.
Đêm qua, dường như trải qua một trận kịch chiến sinh từ giành giật sự sống,Chương Kiến Phi đã huy động mọi khả năng có thể, thậm chí dùng máy bay trựcthăng đưa chuyên gia sản khoa giỏi nhất nước từ Kuala Lumpur đến, vẫn không thểcứu sống đứa trẻ. Không phải anh không lường trước kết cục đó, nhưng khi thựcsự đối diện với nó anh vẫn không thể nào chịu đựng nổi, cú sốc chí mạng này làlần thứ hai trong đời anh.
Những cuộc cãi vã triền miên, nghi ngờ dai dẳng, đó là sự thực cuộc sống hônnhân của anh và vợ. Triệu Mai bắt đầu hận anh vẫn nhó vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bac-hai/79722/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.