Tôi đã chờ cơ hội này đúng ba năm, khôngphải để chứng minh tôi mạnh hơn người khác, chỉ muốn chứng minh, thứ mà tôiđánh mất, tôi nhất định phải đoạt lại.
__“Bản sắc anh hùng” __
Thếgiới của anh từ đó rơi vào tăm tối
Còn nhớ bài thơ Giảngiản ngâm của Bạch Cư Dị mà thầy giáongữ văn dạy từ hồi tiểu học, hai câu trước không nhớ nhưng hai câu cuối TriệuThành Tuấn có ấn tượng rất sâu: “Đại đô hảo vật bất kiên lao, thái vân dị tánlưu ly toái.” Nghĩa là, những thứ tốt đẹp trên đời luôn không thể bền lâu, lạicòn dễ vỡ hơn cả thủy tinh. Dùng câu thơ này để nói về cuộc hôn nhân của ChươngKiến Phi và Mao Lệ thực không gì phù hợp hơn. Hôn nhân không quá ba năm đã kếtthúc bằng cuộc chia tay, lại khiến đôi bên cơ hồ không muốn nhìn mặt nhau,Chương Kiến Phi cuốỉ cùng một mình quay về thành phố Penang.
Triệu Thành Tuấn không hiểu rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, trong một thời giandài: “Mao Lệ” là hai chữ tối kị đối với Chương Kiến Phi. Thời gian đó ChươngKiến Phi đặc biệt trầm lặng, ngay với Triệu Thành Tuấn anh cũng hầu như khôngnói, thường một mình ngồi trên đỉnh núi Bukit Bendera cho đến sáng. Bạn bè cũngngại, không dám nói chuyện hôn nhân, gia đình trước mặt anh.
Thi thoảng, chỉ là thi thoảng, trong lúc say anh mới thổ lộ chút ít với TriệuThành Tuấn, luôn chỉ một câu lặp đi lặp lại: “Cô ấy không yêu anh, cô ấy khôngyêu anh...”
Vậy là Triệu Thành Tuấn cũng ít nhiều hiểu được, hôn nhân của họ sở dĩ thấtbại, ở một mức độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bac-hai/79721/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.