Sau một câu cứ tiếp một câu , hỏi càng lúc càng khó nghe, trong lòng tôi cũng càng lúc càng lạnh.Tôi được Hiên nhi che chắn ở phía trước,” Không có chứng cớ rõ ràng thì nói chuyện chú ý một chút, bằng không tôi sẽ tố cáo các người tội xúc phạm danh dự người khác.”
Thanh âm sau cổng vẫn không ngừng vang lên, ánh đèn flash cũng không ngừng lóe sáng.
Đột nhiên bốn phía lâm vào yên lặng, một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay tôi, giọng Hạ Mộc Lạo bỗng vang lên:” Cô ấy không phải là tình nhân bao dưỡng, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Các người cứ chờ tiếp luật sư đi, người phụ nữ của Hạ Mộc Lạo tôi không cho phép bất kì kẻ nào chửi bới.” Ngữ khí kiên định, chân thật đáng tin, tôi có điểm hoài nghi lời hắn nói là thật.
Bốn phía không có lấy một tiếng động, ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc Lạo, mặt hắn không chút thay đổi, không biết là vui hay giận. Chỉ có miệng hắn phiếm ra một nụ cười như có như không, nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy sợ, tôi biết đó là nụ cười tàn nhẫn.
Hắn xuất hiện ở phía sau tôi vô cùng cảm kích, tôi không cầu có bất cứ quan hệ gì với hắn, chỉ cần che được hai chữ” tình nhân” là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, cho dù hắn có nói tôi là người phụ nữ của hắn, tôi cũng sẽ thừa nhận, hẹ hò bình thường so với tình nhân dễ nghe hơn, mẹ có biết thì cũng không có vấn đề gì.
Hạ Mộc Lạo, cám ơn anh đã xuất hiện vào giờ phút này.
Ánh đèn flash lại lóe sáng. Hạ Mộc Lạo ôm tôi vào trong lồng ngực, thanh âm chợt biến lạnh:” Các người có chuyện gì sao? Muốn thất nghiệp hết đúng không?”
Trên người hắn tản ra một cỗ hàn khí. Tránh không khỏi rùng mình một cái, khiếp đảm ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại phát hiện ý cười trên miệng hắn càng sâu, càng tàn nhẫn hơn.
Giây tiếp theo, tầm mắt Hạ Mộc Lạo đã dừng lại ở trên người tôi, trong mắt hắn hiện lên khuôn mặt tái nhợt của tôi, hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai tôi:” Thiển Thiển, đừng sợ, đã không còn việc gì nữa rồi, chúng ta đi thôi.”
Tôi quay đầu lại nhìn Hiên nhi liếc mắt một cái, cô nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Sau khi lên xe, vẻ mặt Hạ Mộc Lạo phức tạp nhìn tôi:” Thiển Thiển, chấm dứt với Hoa Thần đi.”
Trong lòng chấn động, hắn cũng cảm thấy nên kết thúc sao? Nhưng tôi lại không có được cái quyền đó:” Nhưng mà, tôi không nói được, hợp đồng kí năm năm, giấy trắng mực đen, không thể nói chấm dứt là chấm dứt được. Bây giờ, phiền anh đưa tôi về nhà.”
“Nhà nào?”
“Một nơi mà có thể coi là nhà, chứ không phải là một nơi để sống.”
Tới khu Dụ Vi, trước khi xuống xe, tôi thật lòng nói:” Hạ Mộc Lạo, hôm nay, cám ơn anh.”
Ánh mắt Hạ Mộc Lạo trở nên thương tiếc, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về trên mặt tôi:”Thiển Thiển, vừa mới bắt đầu mà em đã chật vật thế này rồi, sau này làm sao có thể chịu đựng được đủ loại trả thù của Tô Ngưng đây.”
Hốc mũi đau xót, nước mắt rơi trên tay hắn:” Tôi đã không có đường lui, trừ phi Hoa Thần muốn chấm dứt, ý anh hôm qua là muốn tiếp tục.”
Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khóe mắt của tôi, chân thành nói:” Thiển Thiển, về sau có khó khăn thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ là người đến đầu tiên. Chuyện hôm nay anh sẽ xử lý tốt, sau này thấy Tô Ngưng em cũng đừng lùi bước, cứ nói là người phụ nữ của anh, cô ấy sẽ không đối xử với em như vậy nữa. Cô ấy không xấu, chỉ là sợ mất đi Hoa Thần mà thôi, cái loại tâm tình này em hiểu được không?”
Tô Ngưng từ một người chị ấm áp trở thành một người đàn bà đanh đá, có thể thấy được cô chú ý tới Hoa Thần bao nhiêu, nói vậy chuyện tối hôm đó đối với cô cũng đả kích không nhỏ, Hoa Thần hai lần mở miệng đều đuổi cô ấy đi, cho dù đổi là là tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu, khó trách cô lại đối với tôi như vậy, phụ nữ trong tình yêu không nên đắc tội. Sau này, tôi tuyệt đối không thể yêu một người đàn ông giống như Tô Ngưng được, chính mình phải trả giá một cách mù quáng, nhưng đối phương vẫn thản nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]