Chương trước
Chương sau
Trên đường ra sân bay để trở về khách sạn. Hàng trăm người đang đứng ở trước sảnh đón, nhiều bảng led cùng với nhiều băng gôn có in hình Phong Tức Nam cùng với nhiều nội dung như "Chào đón Phong Tức Nam" "Em yêu anh Phong Tức Nam",... những thể loại chào đón này đã phải khiến cho sân bay trở nên hỗn loạn, an ninh đang siết chặt, bảo vệ phải huy động để tránh những hành động bạo loạn xảy ra.

Bên trong sảnh chờ lấy hành lý là có rất nhiều người cảm thấy hoang mang với cảnh tượng này. Và làm cho những hành khách khác phải hoãn lại quá trình di chuyển của mình.

- Chuyện gì vậy? Tại sao lại đông như thế?

Thiên Cẩm tay sách vali cũng cảm thấy bất ngờ trước cảnh tượng khủng khiếp này. Mộc Linh đang chăm chú vào điện thoại cũng phải ngước lên nhìn ra bên ngoài, bỗng chốc nhăn mặt lại.

- Là Phong Tức Nam.

Thiên Cẩm lấy lại được tinh thần quay sang nói với Mộc Linh với khoé miệng đang cười.

- Em biết không, đây là nam thần xứ Venux của mình đấy. Vừa đẹp trai, tài năng. Ôi! Đúng là gu của chị.



Thiên Cẩm đang suy nghĩ đến hình tượng của Phong Tức Nam, bây giờ có thể gặp ở ngoài đời thường. Gặp thần tượng của mình ở ngoài đời là cảm giác như thế nào nhỉ?

Không khí bên ngoài lẫn bên trong sảnh vẫn còn rất ồn ào, có thể nói là hỗn độn, tiếng hò reo của fan hâm mộ dành cho Phong Tức Nam mặc dù anh vẫn chưa ra khỏi cổng. Điều đó đồng nghĩa với việc Mộc Linh cũng đang kẹt ở bên trong sảnh lấy hành lý.

- Phong Tức Nam kìa, ôi đẹp trai quá.

- Phong Tức Nam kìa.

- aaaaaaa Phong Tức Nam.

Những hành khách nữ khác bỗng nhiên nhìn thấy Phong Tức Nam cũng cảm thấy phấn khích, la toán lên. Người đàn ông sừng sững ở gốc tường ấy chính là Phong Tức Nam ư, đeo kính râm đen, đội trên đầu là mũ lưỡi trai màu đen trong thật huyền bí, xung quanh là A Nhã, A Từ và A Tú và có rất nhiều an ninh bao quanh.

Điều đó cũng đúng, Phong Tức Nam là ai chứ, ngôi sao bật nhất xứ Venux.

Nơi ồn ào ấy nhưng khi nhìn vào vẫn có thể thấy được ánh hào quang mà Phong Tức Nam toả ra, tuy được nhiều người bao quanh như vậy nhưng Phong Tức Năm không thể lưu mờ bởi sự náo nhiệt này.

Ánh mắt Mộc Linh cũng phải nhìn qua đám đông này một lần, nhìn thoáng qua hình bóng nơi mà người đang phát hào quang ấy. Giây phút như đang lắn động lại, ánh mắt lướt qua nơi Phong Tức Nam đứng chỉ là vô tình nhưng vô hình chung đang có điều gì nếu chân cô lại, Phong Tức Nam đang đeo kính râm cho nên Mộc Linh cũng không có người đàn ông này có đang quan sát khung cảnh xung quanh hay không?.

Mộc Linh không chịu nổi được không khí ngột ngạt cùng với những sự chen lấn này, điều đó khiến Mộc Linh cảm thấy khó chịu.

Thiên Cẩm liên hệ với những người quản lý ở sân bay và an ninh ở đó để giúp Mộc Linh có thể ra xe an toàn. Lên được xe riêng của mình, Mộc Linh cảm thấy được trút bỏ gánh nặng, thở phào một cái. Trượt không hiểu sao trong đầu lại thoáng qua hình ảnh lúc nảy, người con trai đội mũ lưỡi trai đen thêm kính râm đen. Mộc Linh cảm thấy hoang đường, đường đường là Mộc Linh không thể cảm nắng một người con trai nào.



- Không ngờ hôm nay chị may mắn có thể gặp được Phong Tức Nam ở ngoài đời như thế.

Thiên Cẩm vui vẻ ra mặt, khoe khoan với Mộc Linh nhưng cô vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình vốn không để ý Thiên Cẩm nói gì.

Chiếc xe hơi sang trọng đang lăn bánh về đến khách sạn, nơi Mộc Linh phải xử lý những chuyện đang diễn ra ngay lúc này. Công ty của Mộc Linh hiện tại đang vướn vào một vài lùm xùm mà những tên cấp dưới đã gây ra.

Sau khi Thiên Cẩm hoàn thành thủ tục check in khách sạn thì Mộc Linh tranh thủ về phòng nghỉ ngơi chỉ còn 30 phút nữa cô phải có một buổi họp.

Những việc lùm xùm không đáng có này khiến tâm trạng cô không hề thoải mái, nhưng đối với người như Mộc Linh không thể phủ nhận rằng cô rất tài năng trong lĩnh vực kinh doanh giống hệt Mộc Lâm Khang vậy.

Thiên Cẩm cầm một xấp giấy tờ đi phía sau Mộc Linh, khí thế của Mộc Linh hiện giờ khiến cho người nhìn thấy cũng phải sợ vài phần. Vào phòng họp, bên trong đã đầy đủ các nhân vật có liên quan. Mộc Linh đã yên vị vị trí của mình.

- Mộc Tổng, những gì mà cấp dưới cô đã làm đã gây ra thiệt hại cho chúng tôi rất nhiều. Cô định giải quyết như thế nào?

Những người đó thừa nước đục thả câu, phản khán lại Mộc Linh.

- Tôi xin vào thẳng vào vấn đề, công ty các vị đã bị thiệt hại bao nhiêu Tập đoàn ML xin bồi thường 50% giá trị.

Vừa nghe con số chỉ có 50% các ông tại vị ở đó lại ồn ào xôn xao hẳn lên, một trong số đó lại cảm thấy nực cười nên đã lên tiếng phản kháng.

- Cô đang đùa với chúng tôi đấy à? Giá trị mà chúng tôi thiệt hại rất nhiều chứ không phải con số nhỏ, 50%? Đang định bức ép chúng tôi à?

Sắc mặt Mộc Linh vẫn không thay đổi mà thậm chí còn đắc ý.

- Tôi không đùa với các vị, tôi đã đưa ra con số 50% là đã nhân nhượng cho các vị rồi. Đừng để mọi chuyện lớn hơn.

Mộc Linh vừa nói dứt câu, Thiên Cẩm cầm xấp tài liệu dày cộp kia đi đến từng vị trí phân phát cho những vị vẫn xem là mình đúng kia. Nhìn thấy những tờ giấy mà Mộc Linh đưa, những quý ông quý bà kia cảm thấy sững sốt và kinh hãi.

- Đây, đây là???

Những vị kia cảm thấy bất ngờ, ai nấy cũng đều đặt dấu chấm hỏi dành cho Mộc Linh nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng người khiến cho họ phải khiếp sợ phục tùng.

P/s: Nếu ad có sai chính tả hoặc sai ngữ pháp mong các bạn góp ý nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.