Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi tiếng động kết thúc, tôi đột nhiên cảm giác dưới chân rung động, dường như xung quanh đang lặng lẽ có sự thay đổi nào đó. Đặc biệt là Hoàng Cẩn Thần, sắc mặt của ông ta trở nên rất khó coi... Mặc dù tôi không biết dưới núi có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn có liên quan đến mấy người chú họ. Quả nhiên tôi nghe thấy Hoàng Cẩn Thần nói với vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào... Thật sự không thể nào, tại sao lại có thể như vậy... Không, sẽ không kết thúc như thế này! Sẽ không?” Lúc đó tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mấy âm hồn bị trói bằng3xích sắt sau lưng Hoàng Cẩn Thần bắt đầu từ từ biến thành trong suốt, cuối cùng lần lượt biến mất trong không khí. Tôi lập tức hiểu trận pháp phong thủy tà môn này có thể đã bị ai đó phá giải, chắc mấy người chú họ và chú Lê dưới tình huống bất đắc dĩ đã cắt đứt khe núi tượng trưng cho “Đầu rồng” kia. Nhưng vào lúc trước khi biến mất, Hoàng Cần Thần đột nhiên dữ tợn nói: “Mày nghĩ rằng chuyện này kết thúc rồi à? Ha ha, không, chuyện này vĩnh viễn sẽ không...” Hoàng Cần Thần còn chưa nói xong đã hoàn toàn biến mất, tôi thấy thể lập tức xoay người chạy xuống núi để1đi kiểm chứng suy đoán trong lòng.
Lúc tôi vội vàng chạy về trên đường chính, bầu trời trên đầu dần sáng lên theo thời gian, tôi không biết đó là do trời vẫn sáng hay do phá trận nên tất cả mới khôi phục bình thường. Tôi càng không biết câu nói cuối cùng của Hoàng Cẩn Thần là có ý gì? Vì cái gì mà lão lại nói những lời càn rỡ như thế khi bản thân sắp biến mất? Nghĩ đến đây tôi càng bước nhanh hơn, thầm nghĩ muốn gấp gáp xuống núi để tụ họp với mấy người chú họ. Lúc tôi nhìn thấy Vọng Nhạn Đài thì có một tảng đá lớn không biết đã lăn xuống chặn khe8núi đó từ bao giờ, nó đã làm thay đổi dòng chảy qua chỗ khác. Nhưng tôi tìm xung quanh chỗ này một lúc mà không thấy mấy người chú họ, chẳng lẽ bọn họ phá trận xong nên đã lên núi tìm tôi?
Không đúng, đường lên núi chỉ có một, nếu như bọn họ thật sự đến tìm tôi thì chắc chắn đã gặp ở trên đường núi rồi, bởi vì nếu có đường để đi vậy mấy người chú Lê lại chui vào rừng làm gì?
Tôi nhìn khối đá to như một chiếc xe việt dã, trong lòng thầm nghĩ mấy người chú họ làm sao có thể chuyển nó đến đây? Nếu dựa vào sức người chắc chắn không thể làm9được? Vào lúc tôi đang nghi ngờ thì đột nhiên phát hiện trên bãi đá có một mảnh đỏ thắm, giống như một vũng máu... Tôi vội vàng đến đó xem xét, quả nhiên đó là một bãi máu đã khô, tôi dùng tay quệt một ít, vết máu còn chưa khổ hắn, chắc có người đã bị thương ở chỗ này cách đây chưa lâu.
Nhìn thấy cảnh này mà lòng tôi có cảm giác nặng nề, chẳng lẽ lúc cắt đứt khe núi chú họ và chú Lê đã xảy ra chuyện gì sao? Nhìn số máu chảy ở đây chắc người này bị thương không nhẹ, chỉ mong tôi không đoán đúng.
Mặc kệ chuyện này thế nào nhưng hiện giờ người bị7thương đã không còn ở chỗ này, hoặc người này đã chết hoặc được người khác cứu về chữa trị. Nghĩ đến đây tôi vội chạy về hướng thôn Nhạn Lai, tôi muốn xem mấy người chú Lê có phải vì có người bị thương nên đã quay trở về thôn không.
Trước đó lúc lên núi đều ngồi xe ngắm cảnh của Ngô Vũ, bây giờ xuống núi toàn bằng hai chân, mệt bở hơi tai... Khi tôi thở hồng hộc chạy về thôn thì phát hiện toàn bộ thôn yên tĩnh dị thường, tôi nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, hiện giờ là 11 giờ 45 phút.
Mặc dù thời gian trên điện thoại và đồng hồ giống nhau, nhưng sau khi trải qua chuyện lúc trước, tôi cũng không dám xác định thời gian này có phải thời gian thực không. Lúc này tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời, chắc đã sắp đến trưa, nhưng trong thôn hiện giờ không nên vắng vẻ như thế này mới đúng! Ngay lúc tôi đang vô cùng nghi ngờ thì đột nhiên nghe được một tiếng mở cửa “Két két”, tôi quay đầu nhìn về hướng có tiếng mở cửa thì thấy một thôn dân đang đứng ở cửa sân nhà mình và dùng đôi mắt âm u trừng trừng nhìn tôi.
Ánh mắt này không đúng! Sao hắn nhìn tôi như thù giết cha vậy? Lập tức có một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, quả nhiên lão già Ngô Triệu Hải này không nói câu nào là thật, lúc trước lão nói trong thôn chỉ có dòng chính của lão biết toàn bộ sự thật, nhưng hiện giờ xem ra chuyện này hoàn toàn không phải như vậy! Có khi toàn bộ thôn dân đều biết chuyện này, đây có thể là một bí mật công khai... Nếu thật là như vậy, thì những lời Ngô Trường Hà nói lúc trước cũng không có mấy câu là thật, tất cả đều là cạm bẫy mà bọn chúng muốn dụ chúng tôi vào.
Ngay lúc tôi đang không ngừng suy nghĩ lung tung đến hàng trăm loại giả thiết, càng có nhiều tiếng cánh cửa mở ra, những thôn dân trước đó đón chúng tôi bằng khuôn mặt tươi cười vậy mà bây giờ đều dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tôi. Ngay lập tức tôi đã hiểu chỗ này không thể ở lâu, thể là theo bản năng tôi lui về phía cửa thôn, trong lòng thầm nghĩ cứ rời khỏi đây trước rồi tính... Ai ngờ đúng lúc này đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Cậu Trương, cậu muốn đi đâu thế?” Tôi nghe mà giật mình vội quay đầu lại nhìn thì thấy Ngô Triệu Hải đang mỉm cười đứng sau lưng tôi, mà Ngô Vũ bị tôi đuổi xuống núi trước đó cũng bình thản đứng bên cạnh ông ta... Nhìn thấy cảnh này xong tôi cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ tay vào hai chú cháu nhà họ Ngô: “Kỹ năng biểu diễn của chú cháu nhà họ Ngô các người được lắm! Tất cả đều có thể đoạt giải Oscar! Đúng là lừa bọn tôi xoay vòng vòng!” Ngô Triệu Hải khẽ mỉm cười bảo: “Đừng nói như vậy, chúng tôi đều có sứ mệnh mà thôi...” Tôi nhìn dáng vẻ cười lạnh của Ngô Triệu Hải mà sắp tức phát điên! Hóa ra toàn bộ thôn dân bọn chúng đã cẩn thận dệt một tấm lưới, còn chúng tôi có lòng tốt giúp đỡ lại trở thành con mồi trong lưới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.