Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Tuệ Không nhìn thấy tay đạo sĩ đó mặt đầy tà khí, nhìn qua cũng biết không phải là người trong chính đạo, không biết hắn sẽ dùng cách gì để hàng phục rắn yêu?
Con rắn trắng lúc này đã bị bột hùng hoàng giày vò không ra hình thù gì nữa, mà cặp mắt của nó cũng đang biến thành màu đỏ
Tuệ Không biết con rắn sắp không kiềm chế được, thế là ông liền đứng giữa con rắn và vị đạo sĩ, ông nói: “Vị đạo hữu này, hãy nghe bần tăng nói một lời!”
Đạo sĩ đó nhìn thấy cả người Tuệ Không nhếch nhác thì khinh bỉ bảo: “Đại sư tội gì phải làm bạn với một con yêu3tinh? Nhất định là bị sắc đẹp của con rắn yêu này mê hoặc, nếu như đại sư thành tâm hối cải thì tôi sẽ tự mình hướng người dân nơi này cầu xin cho đại sư.” Tuệ Không nghe xong hừ lạnh một tiếng nói: “Ông trời vẫn có đức hiểu sinh, đạo hữu không hỏi rõ phải trái vừa đi lên đã muốn giết chóc, chẳng lẽ không sợ nhân quả tuần hoàn hay sao?” Đạo sĩ nghe xong cười gian và nói: “Đại sư yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng giết chết con rắn trắng này, chỉ cần nó chịu tự mình giao ra yêu đan thì tôi sẽ thả nó đi làm một con rắn bình thường được0chứ?” Tuệ Không nghe xong bèn hiểu ý muốn của lão đạo sĩ có cái mũi trâu này, nếu như vậy thì càng không thể để con rắn trắng này rơi vào tay hắn! Nhìn lão đạo sĩ này cả người đầy tà khí, nếu như để hắn có được yêu đan thì chắc sẽ làm nhiều việc ác độc hơn so với con rắn đó.
Nghĩ tới đây, Tuệ Không giơ Lục Hoàn Tích Trượng chắn trước ngực sau đó tức giận nói: “Yêu đạo, hôm nay có bần tăng ở đây người đừng mơ có thể tổn thương đến con rắn này, nếu thức thời hãy sớm rời đi, đừng để bần tăng hủy diệt một thân tu vi của ngươi...”
Thế nhưng5lão đạo sĩ này căn bản không hề để hòa thượng ốm yếu trước mặt vào mắt, hắn giễu cợt: “Đừng có khoác lác, nếu như mày có bản lĩnh hủy hoại tu vi của tao thì sao bây giờ lại rơi vào cảnh chật vật thế này?”
Tuệ Không bất đắc dĩ than nhẹ: “Xem ra bần tăng hôm nay phải phá giới..
Nếu như hôm nay nhà người chết dưới tay ta thì ngày nào đó gặp nhau dưới Âm Ti, ta sẽ trả lại ngươi một mạng.”
Đạo sĩ nghe Tuệ Không nói vậy mà cứ như được nghe một trò đùa buồn cười nhất trên đời, đầu tiên hắn ngửa mặt lên trời cười thật to, sau đó tiện tay rút trường4kiểm trên người ra rồi chạy tới đâm vào ngực Tuệ Không
Ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy hòa thượng Tuệ Không lần này chắc chắn phải chết thì thấy thanh Lục Hoàn Tích Trượng trong tay Tuệ Không đụng vào thanh kiếm của lão đạo sĩ và phát ra một tiếng “Leng keng”..
Lúc này lão đạo sĩ mũi trâu cũng không dám xem thường Tuệ Không nữa, hắn không ngờ Tuệ Không lại là một cao thủ có nội lực thâm hậu, chỉ là bề ngoài Tuệ Không trông hiền lành từ bi, mà hóa ra lại lợi hại như thế
Đầu được vài hiệp thì lão đạo sĩ đã thất thế, thế là hắn nhìn về phía con rắn trắng đã9bị mình khống chế, sau đó nhẹ nhàng lắc chiếc chuông đồng để điều khiển con rắn trắng tấn công Tuệ Không
Tuệ Không thấy lão đạo sĩ không đánh lại mình thì giở trò, bèn tức giận quát: “Không biết hối cải! Hôm nay bần tăng sẽ thay đạo mốn thanh lý môn hộ!” Nói xong Tuệ Không đập một trường vào sau lưng lão đạo sĩ, lập tức làm hắn chấn động đến mức miệng và mũi phun ra máu rồi bay ra vài mét...
Nhưng lúc này con rắn trắng cũng đã đi tới sau lưng Tuệ Không, nó vốn không muốn tấn công Tuệ Không nhưng không thể chống lại sự điều khiển của chuông đồng trong tay lão đạo sĩ
Nó xoay vòng quanh Tuệ Không nhưng cũng không lập tức tấn công, xem ra nó cũng đang cố đấu tranh.
Cuối cùng Bạch Xà vẫn không thể khống chế bản thân, nhưng vì không muốn gây thương hại cho Tuệ Không nên nó đột nhiên lao mình tới một chỗ dưới sườn núi, lập tức đất đá sụp đổ kéo theo không ít thôn dân bị vùi lấp..
Chết ngay tại chỗ
Tuệ Không nhìn thấy trong nháy mắt chết nhiều người như vậy thì hơi thất thần đứng yên tại chỗ, nhưng đạo sĩ mũi trâu đó lại nhân lúc này mà cẩm thanh kiểm trong tay đấm thật sâu vào phía trên trái tim Tuệ Không.
Con rắn trắng nhìn thấy Tuệ Không bị đạo sĩ đâm một kiếm giữa ngực, lập tức giận đến mức không kìm nén được, thế là nó đột nhiên lẻn đến phía trước lão đạo sĩ mũi trâu và cắn một phát vào bả vai hắn, sau đó hất văng hắn ra bên ngoài
Lúc này Tuệ Không cố nén cơn đau kịch liệt gắng gượng không ngã xuống, ông biết nếu như mình không xử lý con rắn trắng một cách thích hợp thì sau khi ông chết, nó chắc chắn sẽ trở thành một con yêu quái tàn ác làm hại một vùng
Con rắn trắng thấy lão đạo sĩ đã ngất đi thì chán ghét nhổ cánh tay trong miệng ra, sau đó chậm rãi bò tới trước mặt Tuệ Không, nó thấy Tuệ Không bị thương nặng thì chậm rãi cuộn ông vào trong ngực, nhưng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Nhưng đúng lúc này, thôn dân xung quanh thấy Tuệ Không bị thương thì lại tiếp tục ném bột hùng hoàng lên người con rắn, con rắn trắng không tránh kịp nên đành phải dùng miệng ngậm lấy Tuệ Không đang trọng thương và hoảng hốt bay bừa lên trên trời,
Nhưng trên đầu bọn họ vẫn còn một tấm lưới vàng vô hình, khi tấm lưới chưa bị phá bỏ thì con rắn sẽ rất khó thoát khỏi ngọn núi này, nhưng nó biết Tuệ Không bị thương rất nặng, nếu như không tìm được một chỗ điều trị vết thương..
Chỉ sợ ông sẽ không sống được lâu nữa.
Nhưng tiếc là dù nó dùng sức thế nào cũng không phá được tấm lưới trên đầu, mà thôn dân phía dưới lại không ngừng ném bột hùng hoàng lên người nó..
Không còn lối thoát nào thể là con rắn trắng chỉ đành ngậm Tuệ Không chạy loạn, tất nhiên cũng đập chết kha khá thôn dân đang ném bột hùng hoàng phía dưới.
Đúng lúc này, con rắn trắng phát hiện ra một khe hở rất lớn mà bên trong lại có một hang đá tối đen, nó lập tức không hề nghĩ ngợi ngậm Tuệ Không chui ngay vào trong đó
Nhưng sau khi chui vào, con rắn trắng mới biết đây lại là một hố sâu thẳng tắp, vào đó rồi chẳng những không có chỗ tránh né mà lại trở thành con mồi trong bẫy chỉ có thể mặc cho thôn dân ném bột hùng hoàng tử của động xuống
Trong lúc con rắn đang vô cùng khổ sở thì nó lại phát hiện dưới đáy hổ có một lối đi, vì tránh né bột hùng hoàng đang không ngừng rơi xuống, con rắn trắng chỉ có thể chui ngay vào lối đi không biết sẽ dẫn đến đâu này
Cũng may sau khi đi vào con rắn trắng lại phát hiện nơi này lớn hơn nhiều so với đáy hố bên ngoài, xem ra nó và Tuệ Không có cơ hội nghỉ ngơi
Nhưng khi con rắn nhìn Tuệ Không thì lại phát hiện hơi thở ông đã rất mong manh, sắp không sống được nữa
Đầu tiên con rắn trắng xoay hai vòng quanh Tuệ Không, sau đó phun ra một hạt châu màu hồng trong bụng rồi nhẹ nhàng thổi vào miệng Tuệ Không
Tuệ Không đã tỉnh lại rất nhanh sau khi ăn hạt châu, nhưng khi ông nhìn thấy con rắn trắng đang thoi thóp bên cạnh thì biết nhất định là nó đã cứu mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.