Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất nghe tôi nói như vậy thì hơi sửng sốt, sau đó bỗng chốc lắc đầu khẽ cười: “Vẫn là sống rộng lượng thì thong dong hơn...” Sau đó Đinh Nhất cho tôi biết, “trăng máu” này tuy không đến mức giống như truyền thuyết, vừa xuất hiện là sẽ gây rối loạn, đất rung núi chuyển, chín tỉnh đều gặp tai ương, nhưng cũng có thể dẫn tới một vài tinh linh tà ma lâu năm trong núi nảy sinh ác ý muốn làm bậy, thừa dịp ánh trăng màu máu gây ra hành động gì đó làm hại tính mạng con người.
Tôi nghe vậy không khỏi lo lắng mơ hồ, chỉ mong mấy đứa nhóc này đừng xui xẻo như vậy, nếu không dừng nói là hài cốt, chỉ sợ nửa phần hồn phách cũng không tìm lại được... Nhưng lo2lắng thì lo lắng, cần tìm như thế nào vẫn phải tìm như thế. Lúc sau, đầu tiên là tôi làm theo lệ thường, kiểm tra hết lượt những đồ vật mang theo của lũ trẻ... Ai ngờ khi tôi mở ba lô của Lý Kiến ra lại phát hiện một hộp Durex?! Trong lòng lập tức hơi giật mình.
Lúc này Đinh Nhất và Bạch Kiện nhìn thấy thứ trong tay tôi đều dở khóc dở cười, tôi cũng ra vẻ xấu hổ nói: “Mấy đứa trẻ ngày nay thật là... thật là có ý thức an toàn rất cao nhỉ... Ha ha... Đây cũng coi như là chuyện tốt.”
Ngẫm lại hồi tôi học trung học phổ thông quả thực là trẻ người non dạ, cái khỉ gì cũng đều không hiểu, dù trong lòng cũng ngứa ngáy đối với loại chuyện này, nhưng6lại kiên quyết không dám trả giá bằng hành động. Nhưng xem “đồ đạc” trong túi Lý Kiển đầy đủ hết, vừa thấy là biết tay già đời rồi.
Đáng tiếc, trong những đồ mang theo của lũ trẻ, trừ hộp Durex ra thì không còn thứ khác lạ thường, tôi lại càng không cảm nhận được một tia tàn hồn nào tồn tại trên đó... Đột nhiên... Một suy nghĩ thoáng hiện lên trong lòng tôi, có thể những đứa trẻ này còn sống hay không? Hoặc là nói bọn chúng chỉ đơn giản là bị kẻ xấu bắt cóc? Rốt cuộc gia cảnh của chúng đều giàu sang cả.
Nhưng ngay sau đó tôi lại bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì nếu thật sự là bị người bắt đi rồi, thể thì kiểu gì bọn bắt cóc cũng phải có mục đích chứ?0Nhưng mà rõ ràng đến nay vẫn không có gia đình đứa nào nhận được điện thoại đòi tiền chuộc.
Chẳng lẽ nói là vì trả thù? Nếu thật sự chỉ đơn giản là vì trả thù, vậy xong đời! Rốt cuộc bây giờ đã qua thời gian dài như vậy, đoán chừng mấy đứa nhóc kia đã sớm bị người ta đem nấu thịt kho tàu hấp” rồi.
Lúc này tôi chui ra khỏi căn lều cuối cùng và nói với Bạch Kiện: “Trước tiên anh bảo người đi điều tra thử, gần đây cha mẹ của những đứa trẻ này có gây thù oán với ai không?”
“Sao thế? Cậu nghi ngờ sự mất tích của mấy đứa trẻ này không phải do ngoài ý muốn ư?” Sắc mặt Bạch Kiện nặng nề. Tôi lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Hiện giờ tôi cũng không5nói chắc được, trước hết anh cứ cho người điều tra thử đi, lát nữa tôi lại ngồi thuyền xuống nước xem sao, nhưng nếu tôi đi một vòng quanh hồ chứa nước cũng không tìm thấy thứ gì thì có khả năng những đứa trẻ này không có ở dưới nước...”
Bạch Kiện nghe xong vội xoay người đi sắp xếp, anh ta bảo người tìm cho tôi một chiếc thuyền thuyền cứu hộ, vì thế tôi và Đinh Nhất chuẩn bị xuống nước tìm người. Ai ngờ đúng lúc này, vị phó giám đốc Lý kia lại đột nhiên đi tới trước mặt tôi...
Hiện giờ tính tình con người tối hơi quái lạ, không thích nhất là giao tiếp với người đi theo con đường làm quan. Nhưng người khác tôi có thể lơ, còn đây là phó giám đốc Lý, lãnh đạo9cũ của Bạch Kiện. Lúc trước Bạch Kiện cũng do một tay ông ta đề bạt, cho nên nể mặt mũi của Bạch Kiện, tôi vẫn tỏ ra lễ phép. Vì vậy, tôi chủ động vươn tay nói: “Xin chào, tôi là bạn của Bạch Kiện, Trương Tiến Bảo.”
Kết quả không ngờ lực tay của ông già phó giám đốc Lý sắp sáu mươi này cũng không nhỏ, lúc bắt tay siết xương bàn tay tôi đau điếng. Nhưng trên mặt tôi lại không biểu hiện ra, chỉ khe khẽ nhíu mày... Lúc này nghe giọng phó giám đốc Lý hơi nặng nề: “Tôi biết cậu là ai.” Nghe vậy, lòng tôi hơi hồi hộp, nghĩ thẩm ống đây chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật nhé, sao lại có thể bị phó giám đốc Sở Công an nhớ kỹ được? Tuy lòng thấp thỏm, nhưng trên mặt tôi vẫn bình tĩnh cười và đáp lời ông ta: “Phó giám đốc Lý thật biết nói đùa, người trẻ tuổi không tiếng tăm gì như tôi sao làm phiền ngài ghi nhớ trong lòng chứ?”
Không ngờ phó giám đốc Lý nghe vậy thì thẳng thừng nói với tôi: “Lúc trước giám đốc Vương đi tìm cậu vì vụ án 4. 18 kia, tôi đã cực lực phản đối... Nhưng không ngờ bây giờ gió nước xoay vần, tôi lại cũng cần cậu giúp.” 4. 18? Nghe phó giám đốc Lý nói, tôi mới đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là vụ giết người hàng loạt xảy ra ở nhiều nơi năm đó sao. Chính là vì vụ án này mà tôi và Bạch Kiện mới kết bạn với nhau, lúc ấy đúng là giám đốc Sở Công an tỉnh Vương Đông Hải đã tự mình tới tìm chú Lê.
Xem ra lúc ấy, lập trường của Sở Công an tỉnh đối với việc tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ không đồng nhất, nhưng rõ ràng Vương Đông Hải là người chủ trương cho việc tìm đến chúng tôi, nếu không năm đó ông ta cũng sẽ không tự mình đến.
Tôi nghĩ nếu tất cả mọi người đều là người quen cũ” chưa từng gặp mặt, tôi cũng không cần thiết che giấu gì nữa, nhưng tôi cũng không để ý vị trước mắt đây là lãnh đạo cấp bậc nào, chỉ lo ăn ngay nói thật... “Phó giám đốc Lý, nếu ngài biết thân phận của tôi, tôi cũng không nói nhiều lời nữa, nếu đúng là cậu nhà đã xuống nước... thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Nhưng nếu cậu ấy bị kẻ xấu bắt đi, có lẽ còn có thể có một đường sống.”
Nghe vậy, sắc mặt phó giám đốc Lý càng thêm u ám khó coi: “Lúc ban đầu, khi chúng tôi tìm tới thì phát hiện những đồ vật quý giá của bọn nhỏ đều còn, nếu đúng là gặp phải kẻ xấu, vì sao chúng chỉ bắt người đi mà không lấy cả những đồ vật đáng giá theo cùng chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.