Chương trước
Chương sau
Nghĩ vậy nên Bạch Kiện bèn qua đó thảo luận với Đồng Kiến Phi, thật sự không được thì để đám Lưu Tam xuống biển tìm người trước đi! Đồng Kiến Phi nghe xong cũng thẳng thắn, lập tức nói với Lưu Tam: “Giờ anh xuống IV biển tìm người liền đi, tìm2được người rồi tôi sẽ lập tức chuyển khoản qua di động cho anh!”
Lưu Tam nghe xong bày vẻ mặt đã đạt được ý đồ và nói: “Được rồi! Cậu ngó chừng đi đấy!” Sau khi nói xong, gã móc di động ra gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh có hai người5đàn ông gầy gò từ xa chạy tới, nhìn mặt mũi rất giống Lưu Tam, chắc đều là anh em của gã.
Hai người kia chạy tới rồi cởi quần áo ra, chỉ mặc độc một cái quần bơi xuống biển, trên người không có thiết bị lặn xuống nước gì hết. Nhưng lúc6này tôi lại nhìn thấy phía sau lưng hai anh em này đều có một hình xăm cổ quái, hình vẽ kia nửa trên giống như một con khỉ, nhưng nửa dưới lại giống như một con cá lớn, tóm lại rất chi là kỳ quặc.
Tuy rằng chúng tôi rất tò mò về5hình xăm phía sau lưng của bọn họ, nhưng lại đều không nhìn ra ý nghĩa gì, nhưng Viên Mục Dã thấy hình xăm kia sau lưng bọn họ lại sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức âm trầm nói với tôi: “Mấy tên này có vấn đề, tất cả mọi người3đều cẩn thận một chút...” Chúng tôi nghe thể thì gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Tam, sợ gã sẽ lén lút làm chuyện gì đó. Nhưng chẳng được bao lâu, một trong hai anh em của Lưu Tam nhô lên khỏi mặt biển nói: “Một nam một nữ kia mắc kẹt ở đá ngầm bên kia, có kéo lên không? Kéo lên một người một vạn!!” Tôi thầm nghĩ trong lòng, đúng là kẻ nhận tiền không nhận người. Đồng Kiến Phi nghe được cũng không do dự, vừa nhìn là biết điều kiện gia đình rất tốt, cậu ta vội nói với Lưu Tam: “Đều vớt cả hai người lên cho tôi, tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho các người!!” Lưu Tam lập tức vẫy tay với người anh em dưới biển, ý bảo hắn có thể bắt đầu làm việc!! Bởi vì cách quá xa, hơn nữa đối diện lại là biển rộng cuồn cuộn, cho nên trong lúc nhất thời tôi thật sự không cảm nhận được xác của Phương Tổ và Lưu Nghiến rốt cuộc ở chỗ nào...
Nhưng mà chú Lê đột nhiên bấm đốt ngón tay một lúc rồi nói: “Canh giờ bọn họ xuống biển không tốt, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện.”
Nghe thế, tôi hừ lạnh: “Yên tâm đi! Những người này đều là dân vớt xác chuyên nghiệp, có thể nói là tính xác ăn tiền đấy. Nếu bọn họ dám làm nghề này, tất nhiên là có cách đối phó.”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Chỉ mong là chú nghĩ nhiều đi...” Khi mọi người ở đây đều nôn nóng chờ đợi ở trên bờ, lại thấy người anh em của Lưu Tam vừa xuống nước lúc nãy đột nhiên về mặt hoảng sợ bơi từ dưới biển về. Lưu Tam thấy thì mắng to: “Sao đã quay về? Không phải bảo mày vớt người lên sao?”
Chỉ thấy thằng nhóc kia bày vẻ mặt kinh hãi nói: “Anh Tam... Chuyện không bình thường cho lắm, bọn em không kéo được xác?!”
Lưu Tam nghe mà tức muốn hộc máu, gã nói: “Tào lao! Có cái gì mà không nhúc nhích được? Có phải bị lưới đánh cá gì đó cuốn lấy hay không?” Sau khi gã nói xong thì ném một con dao trên người cho thằng nhóc kia.
Tuy rằng dưới sự thúc giục không ngừng của Lưu Tam, người anh em kia của gã vẫn quay xuống biển với vẻ mặt không tình nguyện, nhưng mỗi bước đi lại là lưu luyến. Thấy thế, chú Lê nói với Lưu Tam: “Hay bảo anh em của cậu trở về đi? Hiện tại canh giờ không tốt, đừng vì kiếm được mấy phần tiền mà ném hai mạng người.”
Lưu Tam nghe xong tức giận nói: “Lo hão cái gì?! Hai anh em của tôi đều là Lãng Lí Bạch Điều, đừng nói mặt biển không sống không gió này, trước kia dù là sóng gió dâng khắp chung quanh, cũng ra biển vớt cầu gai như thường...” Chú Lê không ngờ ý tốt của mình lại bị bóp méo, vẻ mặt lập tức không kìm được, còn muốn cãi cọ với gã mấy câu. Tôi thấy thế liền giữ chặt chú Lê, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Nước đổ đầu vịt, bọn họ không nghe thì thôi.”
Kết quả đúng thật là đen sao chủ Lê lại đoán trúng, thằng nhóc vừa rồi xuống biển mãi vẫn không thấy lên, lúc này Lưu Tam ở trên bờ cũng đã gấp đến đi vòng quanh, thỉnh thoảng còn kêu gào với Đồng Kiển Phi: “Nếu hai anh em của tôi có xảy ra chuyện gì, các người phải đền tiền!” Đồng Kiến Phi lạnh lùng nhìn Lưu Tam, một câu cũng không nói. Thằng nhóc Đồng Kiến Phi này vừa nhìn là biết nhà có tiền, nhưng không ngu ngốc, tình huống kiểu này chỉ là thỏa thuận bằng miệng, khó mà nói là có hiệu lực pháp lý hay không, cho nên cậu ta không cãi cọ với Lưu Tam ở đây... Hay thật, vốn có hai người mất tích, bây giờ lại biến thành bốn người. Cũng may 110 của địa phương cũng đã đưa đội nhân viên cứu hộ biển đến đây. Những người này nhìn là biết chuyên nghiệp hơn nhiều, bọn họ đều trang bị đầy đủ hết mới xuống biển tìm người, nào giống hai anh em của Lưu Tam kia, cả người cũng chỉ có một cái quần bơi.
Nhưng sau khi nhóm người này đến nơi, trên biển lại nổi lên sóng gió. Với tình hình này, yếu tố rủi ro khi xuống biển tìm người quá lớn, hơn nữa lúc trời tối, tầm nhìn cũng hạn chế, càng gia tăng đáng kể độ khó trong việc tìm kiếm.
Cuối cùng không còn cách nào, mọi người chỉ có thể ở yên cho đến trời sáng. Nhưng cũng quái lạ, Lưu Tam vừa rồi còn dằng dai với Đồng Kiến Phi đòi cậu ta đến tiền thì lúc này lại biến mất tiêu?
“Không phải gã tự mình xuống biển tìm anh em của gã chứ?” Tôi nói với vẻ nghi ngờ. Chú Lê lắc đầu bảo: “Tên đó hả, mặt không đủ hai lạng thịt, nhìn là biết người bạc tình cạn nghĩa, sao có thể mạo hiểm xuống biển tìm anh em chứ? Chắc là gã nhìn thấy cảnh sát đến nên mới chạy, xem ra trong lòng tên này có gian trá! Nếu không gã thấy cảnh sát việc gì phải chạy?”
Tôi nghe xong gật gù: “Nói có lý..” Lúc này tôi thấy cảnh sát đang lập biên bản với ông chủ bãi tắm, lời lẽ như đang trách ông ta tại sao buổi tối còn cho du khách xuống biển bơi? Ông chủ bãi tắm cũng tỏ vẻ oan uổng: “Tôi thật sự đã cảnh cáo bọn họ buổi tối đừng xuống biển rồi... Nhưng mà hai du khách kia đâu có nghe! Không tin chủ có thể hỏi thử những du khách khác, tôi thật sự đã nhắc rồi mà.” Cảnh sát nghe xong thì hỏi tiếp: “Hai người xuống biển sau đó là thế nào? Không phải nói chỉ có hai du khách mất tích sao?”
Ông chủ bãi tắm ấp a ấp úng nói: “Hai...Hai người xuống sau là anh em của Lưu Tam...”
“Lưu Tam? Ở đây còn có chuyện gì của Lưu Tam nữa? Người đâu?” Cảnh sát lạnh giọng hỏi, xem ra gã Lưu Tam này đã là nhân vật rất có tiếng với cảnh sát rồi. Ông chủ bãi tắm bị hỏi thì sửng sốt, sau đó vội nhìn ngó quanh quất: “Vừa rồi gã còn ở đây mà?! Sao mới chốc lát đã không thấy người đâu?”
Nếu giờ chỉ có thể chờ sóng gió bớt lại, chúng tôi cũng không chờ ở bờ biển thể này mãi nữa, vì vậy cả bọn bèn về phòng nghỉ ngơi trước. Trên đường tôi có hỏi chú Lê một lần, hai anh em của Lưu Tam kia có thể nào cũng đã xảy ra chuyện không?
Chú Lê tức giận nói: “Còn có thể hay không thể gì?! Đoán chừng đã sớm đến chỗ Diêm Vương báo tên rồi! Ngày hôm sau, trời vừa sáng, chúng tôi nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, xem chừng đã có thể xuống biển tìm kiếm rồi. Vì vậy chúng tôi cũng thức dậy, ăn tạm bữa sáng, chuẩn bị đi ra ngoài xem có cần giúp đỡ hay không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.