Chương trước
Chương sau
Rõ ràng những du khách kia cũng đi cùng nhau, khi bọn họ nhìn thấy đoàn người chúng tôi cũng xuất hiện ở đây, dường như trên mặt đều có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng là ra ngoài chơi, người ở đây lại không nhiều lắm, cho nên tôi chủ động đi qua chào hỏi họ...
Đối phương là hai cặp đôi trẻ, họ cũng giống chúng tôi, trước tiên là đến cái bãi tắm động như kiến kia, vì thật sự không thích2náo nhiệt, cho nên mới tới bãi tắm này.
Nhưng lúc họ vừa mới tới đây, trong lòng có hơi hối hận, bởi vì lúc bọn họ tới, bãi tắm không có một ai cả, điều này nhất thời làm trong lòng họ thấy hơi khiếp vía.
Có điều may mà đoàn người chúng tôi xuất hiện rất nhanh, như vậy người nhiều cũng sẽ không sợ nữa. Tôi nghe xong thì cười nói với họ, chúng tôi cũng ngại bãi tắm trước đó quá đông người, thật5ra nơi này khá tốt đấy! Phong cảnh tuyệt đẹp, lại yên tĩnh... Đây mới là kiểu nghỉ ngơi nên có đấy.
Vì thế cả đám người chúng tôi vừa nói vừa cười nghịch nước ở bờ biển, ăn trái cây ướp lạnh của ông chủ bãi tắm đãi. Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều tốt đẹp, nhóm chúng tôi cũng chơi rất hăng say, ông chủ bãi tắm cùng chuẩn bị lửa trại và BBQ hải sản cho chúng tôi. Nhưng thời gian vui vẻ6luôn qua rất nhanh, không bao lâu sau thái dương đã biến mất dưới đường chân trời, lúc này ông chủ bãi tắm nhìn sắc trời và nói: “Buổi tối sóng gió ở đây lớn, tốt nhất các vị đừng xuống biển chơi.”
Mặc dù ngoài miệng mọi người đồng ý hết, nhưng một cặp đôi trẻ trong hai đôi kia vẫn xuống biển bơi đêm. Ngay từ đầu, hai người họ chỉ chơi ở vùng nước nông, sau đó chơi mãi lại bơi đến vùng nước5sâu. Qua một lúc lâu chúng tôi cũng không thấy cả hai người họ bơi từ vùng nước sâu về, mới đầu cặp đôi đến cùng họ còn chưa lo lắng lắm, bởi vì hai người kia đều bơi rất giỏi, nhưng đến tận khi chúng tôi đều đã nướng BBQ xong hết cũng không thấy hai người kia lên bờ...
Tôi nhìn biển rộng đen như mực, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ, cho dù là bơi giỏi nữa cũng phải3lên bờ chứ, họ cũng đâu phải cá? Hơn nữa, hiện giờ bơi đêm dưới biển còn có thể nhìn thấy ư? Lúc này ông chủ bãi tắm nghe nói có một cặp đôi xuống biển chưa trở về, dường như cũng hơi sốt ruột, ông ta không ngừng đi qua đi lại trên bãi biển, chờ mong cặp đôi kia lên bờ sớm một chút. Nhưng đôi khi càng sợ cái gì, thông thường sẽ xảy ra cái đó, đến khi tất cả chúng tôi về phòng nghỉ ngơi lại nghe được một tin tức không tốt, cặp đôi kia đã xảy ra chuyện...
Tôi bảo lão Triệu ở trong phòng với Chiêu Tài, những người còn lại đều đi tới bờ biển xem thử có cần giúp đỡ gì không, nguyên tắc “hai mặc kệ” trước đó cũng đã vứt ra sau đầu từ lâu.
Kết quả khi chúng tôi đi đến bờ biển thì gặp người đàn ông ngoại hình thô tục hôm nay giới thiệu chúng tôi tới đây, gã đang thương lượng gì đó với cặp đôi còn lại, xem biểu cảm của bọn họ hình như là nói không xuôi.
Vì thể nhóm chúng tôi bèn đi qua tìm hiểu tình hình, vừa hỏi mới biết, hoá ra người đàn ông thô tục này đang có kè mặc cả với hai người họ, nói là nhà bọn họ có người biết bơi giỏi có thể xuống biển tìm người, nhưng mà tìm được người và vớt người lên cũng có bảng giá khác nhau.
Bạch Kiến nghe xong tỏ vẻ mặt nghi ngờ hỏi gã: “Có bảng giá gì?” Lúc này người đàn ông thô tục kia dường như không khiêm tốn như lúc đầu chúng tôi gặp nữa, giọng điệu rất cứng rắn: “Tìm người là một người 5000, vớt xác là một người 10000.”
Bạch Kiện gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi lại gã: “Làm sao anh biết chắc chắn là người đã chết? Không thể là do bơi ra xa, bị kẹt ở khối đá ngầm nào đó sao?” Lúc này sắc mặt của người đàn ông khẽ đổi, nhưng ngay sau đó lại nói thêm: “Cho nên tìm người là 5000 đó?” Tôi nói với cặp tình nhân kia: “Nếu người đã mất tích, đáng lẽ đầu tiên các người phải nghĩ đến báo cảnh sát chứ?”
Nhưng cô gái đó vừa khóc vừa đáp: “Anh ta nói một lát nữa là thuỷ triều xuống, đến lúc đó sẽ cuốn xác của Lưu Nghiên và Phương Tổ xuống biển sâu, khi đó ai cũng đều không tìm thấy được họ...”
Tôi nghe thể thì nhìn về phía người đàn ông tục tằng kia, thấy gã lại mang vẻ mặt đắc ý, như thể các người không trả tiền thì chờ để xác cho cá ăn đi. Thực tế chúng tôi thật không muốn lo cái việc không quan hệ tới mình này, nhưng mạng người quan trọng, lỡ như cặp đôi kia chỉ bị mắc kẹt thì sao? Vì thế Bạch Kiện vừa an ủi cặp đôi vừa bảo tôi nhanh chóng báo cảnh sát.
Khi tôi gọi điện thoại cho 110 báo cảnh sát, đối phương nghe tôi báo tên bãi tắm xong thì lẩm bẩm nhỏ trong điện thoại: “Sao bãi tắm kia lại xảy ra chuyện nữa?”
Lòng tôi không khỏi nặng nề, cái gì gọi là lại xảy ra chuyện? Chẳng lẽ chỗ này thường xuyên có du khách chết đuối sao? Vì thế tôi thừa lúc người đàn ông kia còn đang dây dưa với cặp đôi, nhanh chóng kéo ông chủ bãi tắm sang một bên, hỏi ông ta: “Trước kia chỗ này của ông có phải từng có chuyện gì hay không?”
Sắc mặt của ông chủ bãi tắm thay đổi, sau đó vội vàng phủ nhận: “Chưa... Chưa từng xảy ra chuyện gì mà? Cậu đừng nói bậy nhé, vậy sẽ ảnh hưởng tôi làm ăn đó.”
Tôi cười lạnh nói: “Chỗ này làm ăn vắng tanh như vậy là do tôi ảnh hưởng hả? Ông yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt ông trả lại tiền, chỉ cần ống ăn ngay nói thật, hôm nay ông sẽ không sao, bằng không... Ông có tin tôi làm chỗ này của ông phải đóng cửa ngay ngày mai hay không?” Ông chủ bãi tắm do dự một lát rồi mới ấp a ấp úng nói cho tôi biết, thật ra trước đây chỗ này đã từng xảy ra chuyện như vậy, có mấy du khách chết đuối, chẳng qua ông ta có thể bảo đảm đó đều là ngoài ý muốn.
Còn về người đàn ông tục tằng kia, gã tên Lưu Tam, vốn là một ngư dân ở thôn gần đây, sau đó địa phương bắt đầu khai thác du lịch, gã mới bắt đầu cùng hai anh em của mình làm nghề chuyên giúp người ta vớt xác.
Tôi lạnh giọng hỏi ông ta: “Vậy gã giúp ông kiếm khách lại đây, ông trích phần trăm cho gã bao nhiêu?” Không ngờ ông chủ bãi tắm lại lắc đầu liên tục nói mình chẳng chia một đồng tiền bo nào cho bọn họ cả, đến chính ông ta cũng không rõ vì sao thằng nhóc này lại có lòng tốt kiếm khách giúp ông ta... Tôi nhìn chằm chằm và mắt của ông chủ bãi tắm, phát hiện nhất định là ông ta còn có chuyện gì chưa nói, xem ra gã Lưu Tam chiếm cứ ở chỗ này không phải một ngày hai ngày, chỉ bằng mấy câu nói của khách du lịch từ ngoài đến như tôi, ông chủ bãi tắm sẽ không khai thật.
Lúc này Bạch Kiện đi tới nói với tôi: “Cặp đôi xuống biển mất tích kia, nam tên Phương Tổ, nữ tên Lưu Nghiên. Đổi trên bờ này là bạn thân của bọn họ, Lý Nhã Tư và Đồng Kiến Phi, 110 của địa phương nói thế nào?” Tôi bất đắc dĩ nói: “Bọn họ nói sẽ lập tức chạy tới, có điều họ cũng không có năng lực tìm người trên biển, cần phải liên hệ cứu hộ biển chuyên nghiệp của địa phương họ mới được...” Bạch Kiện nhìn thoáng qua thời gian, hiện giờ đã là hơn 10 giờ tối, nếu hai người họ thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chờ đến khi nhân viên cứu hộ đến đây, các cũng lạnh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.