Chương trước
Chương sau
Lão Triệu gật đầu: “Cũng gần như thế. Nhưng thận hiến bây giờ rất khan hiếm, cho dù gia đình có điều kiện gánh chịu được phí phẫu thuật, nhưng nếu không có thận để ghép thì cũng vô dụng.” Khi tôi và lão Triệu đang nói chuyện thì thấy vợ chồng Lý Đạt Minh vui mừng hớn hở đi phát kẹo cho mọi người2ở trong khu nhà, tôi đoán họ có chuyện vui nên đi tới chỗ họ hỏi thăm...
Vợ Lý Đạt Minh nhìn thấy tôi liền lấy kẹo từ trong túi ra dúi cho tôi và nói: “Có thận để ghép cho chồng tôi rồi!”
Tôi liên tục nói chúc mừng! Đúng là con người ta mà gặp việc vui mừng, trong tinh thần cũng thoải mái. Hôm5qua hai vợ chồng này còn mặt ủ mày chau, hôm nay mặt mày đã sáng sủa rồi, ngay cả người bệnh như Lý Đạt Minh dường như cũng có tinh thần hơn rất nhiều.
Tôi cầm kẹo chạy về chỗ lão Triệu, rồi dúi vào tay anh ấy: “Cho anh, đây là kẹo mừng của người ta, bọn họ có thân để ghép rồi.” Lão6Triệu ngạc nhiên: “Bọn họ may mắn thật đấy, có những người đợi đến chết cũng chưa có thận đâu?”. Sau khi lão Triệu lên tầng, tôi nhìn thấy Bạch Kiện đang dặn dò cấp dưới tiếp tục đi tìm các thùng rác trong khu xem còn có đoạn tay chân nào không...
Vì để mau chóng tìm ra phần xác còn lại, Bạch Kiện còn5điều hai con chó nghiệp vụ tới tham gia lục soát. Nhìn hai con chó săn giếng Đức cao to lừng lững, tôi lại nhớ đến cái con lông vàng hết ăn lại nằm trong nhà mình... Cùng là chó mà sao khác nhau một trời một vực!
Có chó cảnh sát gia nhập, hiệu suất công việc tăng lên nhiều, cảnh sát nhanh chóng tìm3thấy một bọc quần áo nhuốm đầy máu ở bên trong góc cây khá khuất. Chẳng cần làm kỹ thuật so sánh cũng có thể nhìn ra, bộ quần áo này chính là bộ mà Tả Huy đã mặc khi tiến vào tòa nhà.
Dù trên bộ quần áo có khá nhiều máu, nhưng cảnh sát không tìm thấy lỗ thủng nào trên đó, chứng tỏ nạn nhân đã nhận một vết thương trí mạng ở vị trí cổ.
Sau đó cảnh sát tìm thấy một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ trong túi áo, trông nó giống hộp đựng nhẫn. Khi mở ra xem, bên trong quả nhiên có một chiếc nhẫn vàng.
Căn cứ vào các thông tin hiện có, ở quê Tả Huy có một cô bạn gái, đồng nghiệp của anh ta cũng thường nghe thấy anh ta nói rằng, chờ mình ổn định ở đây sẽ thuê một căn hộ tốt hơn rồi đưa bạn gái lên, xem ra chiếc nhẫn này là để tặng cho bạn gái của anh ta.
Nhìn thấy chiếc nhẫn vàng, tôi bèn bảo Bạch Kiện đưa cho mình xem thử, khi anh ta thả chiếc nhẫn vào trong tay tôi, những ký ức khi còn sống của Tả Huy lập tức tràn vào trong đầu tôi. Không ngờ rằng hung thủ lại là anh ta? Đừng nói là tôi, ngay cả Bạch Kiện có kinh nghiệm nhiều năm cũng không thể ngờ được! Khi tôi nói tên của hung thủ cho anh ta biết, anh ta cũng không tin thủ phạm lại là người đó...
Bạch Kiện dùng vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Anh ta không có khả năng giết người mà?” Tôi lắc đầu: “Tôi cũng không ngờ, nhưng thật sự là do anh ta giết đấy...” Chuyện là, sau khi Tả Huy giao hai bưu phẩm cho Lưu Tiểu Lan ở tầng tám, chuẩn bị rời khỏi khu chung cư. Khi cậu ta đi vào trong thang máy thì phát hiện bên trong đã chật cứng người, cậu ta quyết định đi xuống bằng lối cầu thang. Nhưng khi vừa vào khu vực cầu thang, cậu ta đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Đạt Minh, đối phương tức giận nói bưu phẩm mà cậu ta giao có vấn đề và bắt cậu ta quay lại...
Tả Huy chạy tới nhà của Lý Đạt Minh mới biết thì ra bưu phẩm Lý Đạt Minh đặt lần này là một loại thuốc nhập khẩu đặc hiệu, giá đắt vô cùng. Nhưng vừa rồi khi Lý Đạt Minh mở bao bì thì phát hiện có mấy bình thuốc ở bên trong đã bị vỡ, thuốc cũng bị đổ ra ngoài.
Nhưng vì bưu phẩm này được đóng gói rất cẩn thận, nên dù bên trong đã ngấm đầy thuốc, bao bì đóng gói bên ngoài vẫn rất tốt, không thấy có chỗ nào bị rách hỏng cả.
Tình huống này xảy ra tất nhiên sẽ dẫn đến tranh luận hai bên, nếu Lý Đạt Minh không ký nhận trước khi phát hiện gói hàng có vấn đề thì Tả Huy còn có thể gọi về công ty để tiến hành bồi thường. Nhưng anh ta đã ký nhận rồi, vậy chứng minh gói hàng này không có vấn đề gì cả, bây giờ có nói hàng hóa bên trong bị tổn hại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, công ty chuyển phát nhanh chắc chắn sẽ không bồi thường.
Hơn nữa thuốc này cũng không rẻ, nghe Lý Đạt Minh nói ra giá thuốc mà Tả Huy líu lưỡi, có dùng cả tháng tiền lương của cậu ta cũng không đủ đền bù. Mà từ lúc cầm gói hàng tới giờ cậu ta chưa từng động chạm gì mạnh đến nó, nên chưa chắc nó bị vỡ đã là do cậu ta, nếu bắt cậu ta bồi thường, cậu ta cũng không đồng ý.
Tả Huy bảo Lý Đạt Minh liên hệ với người bán để cả ba bên cùng bàn bạc xem nên giải quyết thế nào? Những Lý Đạt Minh không muốn, gói hàng này do Tả Huy đưa tới, xảy ra vấn đề tất nhiên phải do cậu ta bồi thường rồi.
Tả Huy cũng tức giận, rõ ràng gói hàng này không phải do mình làm hỏng mà bây giờ lại bắt mình phải bồi thường, giá tiền còn ngất ngưởng nữa. Nếu bồi thường khoản tiền này thì không biết đến bao giờ bạn gái của cậu ta mới được đoàn tụ với cậu ta!
Cuối cùng Tả Huy nói thẳng với Lý Đạt Minh rằng, anh ta đã ký tên nhận bưu phẩm nên không có cách nào chứng minh bưu phẩm đã bị hư hao trong quá trình vận chuyển, nếu Lý Đạt Minh không liên hệ người bán thì cậu ta cũng không có | biện pháp nào giải quyết cả.
Nói xong, Tả Huy định đi, nhưng vợ của Lý Đạt Minh lại giữ chặt cậu ta lại và nói nếu không giải quyết vấn đề sẽ không để cho cậu ta đi. Ngay lúc này, Lý Đạt Minh đột nhiên quay người đi vào phòng bếp, lúc đi ra, trong tay anh ta đã có thêm một con dao róc xương sắc bén...
Tả Huy còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lý Đạt Minh thì cậu ta cảm giác cổ mình hơi mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống, cậu ta thấy cổ họng mình đã bị cứa đứt. Máu chảy đầy đất, tiếp đó Tả Huy thấy cả người mình lạnh toát, trước mắt biến thành màu đen.
Mặc dù đã dùng tay bịt chặt vết thương trên cổ, nhưng máu vẫn không ngừng chảy qua khe hở trên bàn tay cậu ta, cho đến khi mất máu quá nhiều, cậu ta ngã xuống đất bất tỉnh...
Đấy là toàn bộ ký ức trước khi chết của Tả Huy, cậu ta hẳn là nhân viên chuyển phát nhanh xui xẻo nhất trên đời này, chỉ vì một cái bưu phẩm bị vỡ mà mất mạng. Trước đó tôi còn chưa tin gã Lý Đạt Minh này chính là cái gã muốn động tay động chân với lão Triệu, giờ xem ra tên này rất có khuynh hướng bạo lực, mà chúng tôi đều bị vẻ bề ngoài bệnh tật của gã lừa.
Chúng tôi càng hối hận lúc trước không đi vào nhà Lý Đạt Minh đầu tiên, nếu không vụ án này đã phá được luôn rồi. Sau đó Bạch Kiện dẫn người đến gõ cửa nhà Lý Đạt Minh, vợ gã ra mở cửa, sắc mặt cô ta thay đổi ngay, nhưng cô ta không hỏi nhóm người Bạch Kiến tới làm gì mà chỉ lẩm bẩm, chậm thêm mấy ngày nữa là tốt rồi... Thì ra, chỉ cần chậm thêm mấy ngày nữa là Lý Đạt Minh có thể làm phẫu thuật thay thận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.