Chương trước
Chương sau
Chiêu Tài thấy tôi nói như thế, cũng yên tâm hơn một chút, bữa tối ăn được đến ba bát cơm to. Tôi không nhịn được bèn hỏi: “Ông chồng chị không cho chị ăn no à?” Chiêu Tài bĩu môi: “Ăn chực bao giờ cũng ngon hơn!”
Tôi bây giờ mới biết câu nói “Con gái đi lấy chồng2như tát nước đổ đi!”. Tôi có một người chị thật là vô tình.
Tối hôm đó lão Triệu về muộn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi, thấy Chiêu Tài có vẻ buồn ngủ, tôi liền khuyên chị ấy ngủ lại nơi này. Nhưng Chiều Tài lắc đầu từ chối: “Không được, ngày mai anh ấy trực5đêm, nểu tối nay không về, một ngày một đêm nữa chị mới được gặp anh ấy.”
Tôi xót xa nói: “Nhìn đi, làm vợ bác sĩ đầu dễ dàng gì? Luôn phải ngủ một mình, hay là đổi người khác đi!”
Chiêu Tài trợn mắt cười mắng: “Biến!” Tôi nhìn đồng hồ, nếu sau khi tan làm lão Triệu mới6đến đón Chiêu Tài thì quá muộn, thế là tôi quyết định cùng Đinh Nhất đưa Chiêu Tài về nhà, sau đó chúng tôi sẽ ở nhà chị ấy chờ lão Triệu. Quyết định xong chúng tôi lái xe tới tòa nhà của Chiêu Tài...
Lúc đi đến cửa khu nhà, tôi nhớ lại cảnh khủng khiếp đêm qua, nếu5như không phải tôi kịp thời đẩy một cái, không biết tôi và lão Triệu ai sẽ bị cái đầu người đó rơi trúng.
Đang suy nghĩ lung tung, Đinh Nhất lái xe qua bên cạnh một cái thùng rác, đột nhiên tôi có cảm giác là lạ, bèn kêu Đinh Nhất đỗ xe sang một bên. Sau khi xuống3xe, tôi từ từ đi đến gần thùng rác. Tôi nhìn thấy một cái túi màu đen vứt bên cạnh thùng... Mặc dù bây giờ đã rất muộn, nhưng vẫn có rất nhiều con ruồi bay xung quanh túi rác màu đen đó, giống như bên trong có đồ vật gì đó hấp dẫn bọn chúng. Bởi vì bên cạnh thùng rác có mùi quá khó ngửi nên tôi cũng không thể nghĩ nhiều, nhưng túi rác đó lại cho tôi cảm giác không hề tầm thường. Mặc dù phía trên nó không có tàn hồn dính vào, nhưng tôi có thể khẳng định đây chính là các mảnh xác.
Sau khi nhận được điện thoại của tôi, Bạch Kiện phóng tới còn nhanh hơn thỏ, tôi cũng nhìn thấy Viên Mục Dã đi ngay sau anh ta. Bởi vì giờ là buổi đêm, nên tôi cũng nhìn thấy Viên Lỗi mờ mờ phía sau Viên Mục Dã, bóng mờ này vừa đi vừa nhìn, giống như vô cùng hào hứng với nơi này.
Pháp y vừa mở túi rác màu đen, một mùi thối khác với mùi rác lập tức lan tỏa ra xung quanh. Tuy cảnh sát đã nhanh chóng giăng dây cảnh giới, nhưng cũng đã có không ít người đứng bên ngoài xem náo nhiệt.
Bởi vì lo lắng Chiều Tài sợ hãi, cho nên trước tiên tôi và Đinh Nhất đưa chị ấy về nhà, đồng thời dặn đi dặn lại, đừng mở cửa cho người lạ ngoại trừ chúng tôi và lão Triệu. Đưa chị ấy về xong, tôi đi đến bên cạnh Viên Mục Dã rồi hỏi thăm: “Nghe nói cậu vừa mới từ Mông Cổ về à?”
Viên Mục Dã nhăn nhó cười: “Tôi cứ nghĩ vụ án bên kia kết thúc được nghỉ ngơi hai ngày, vậy mà còn chưa trở về, bên này đã phát sinh vụ án mới.”
Tôi nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Em của cậu đâu? Vừa rồi tôi còn nhìn thấy mà?”
Viên Mục Dã nghe thể liền nhìn vào bóng tối phía sau tôi: “Tôi để nó đi hỏi thăm xung quanh một chút, để xem ai vứt tủi thịt người ở chỗ này.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Xem camera giám sát một tý là biết được mà?” Vậy mà Viên Mục Dã lại chỉ tay lên chiếc camera phía trên nói: “Bảo vệ nói chiếc camera này bị hỏng, bọn họ nghĩ thùng rác có cái gì mà giám sát, cho nên vẫn chưa tìm người đến sửa.” Tôi thật hết ý kiến đành nói: “Vậy đành phải chờ xem em trai cậu có hỏi được gì không. Dù sao lần này tôi chẳng giúp được gì.”
Đang nói đến đây, pháp y đi đến bên cạnh Bạch Kiện báo cáo: “Trong túi là một chút nội tạng con người, có phải của Tả Huy hay không, còn phải về làm kiểm tra...”
Bạch Kiến trầm giọng nói: “Còn thiếu một đoạn bắp chân... Chẳng lẽ giống như trên mạng nói, bị hung thủ ăn rồi?” Pháp y bị Bạch Kiện làm cho bật cười: “Tôi có thể cam đoan với anh, hương vị của nó không thể ngon bằng thịt dê đâu.”
Bạch Kiện nghe thể liền thấy buồn nôn: “Cậu đừng so sánh với thịt dê có được không? Tối nay tôi vừa ăn thịt dê nướng đấy!”
Mặc dù camera giám sát phía trên thùng rác đã bị hỏng, thế nhưng Bạch Kiện vẫn lấy bằng ghi hình của mấy camera xung quanh đó, muốn nhìn xem tối nay, có ai mang theo túi rác màu đen xuất hiện ở gần đây không... Viên Lỗi cũng quay lại đúng lúc này, chỉ thấy cậu ta trôi đến bên tai Viên Mục Dã nói thầm vài câu, sau đó như một làn khói lại chạy đi chơi. Viên Mục Dã thấy bộ dáng ham chơi của em mình, cũng chỉ đành mỉm cười.
Trẻ con chính là trẻ con, năng lực nhận biết dù sao cũng có hạn, hơn nữa Viên Lỗi có khả năng hỏi cũng chỉ là một số du hồn không đáng tin cậy, cho nên manh mối có giá trị nhất mà cậu ta tìm được chính là, người ném túi rác đó là một cặp đôi nam nữ.
Sau đó chúng tôi phát hiện trong camera theo dõi, tối đó có rất nhiều cặp đôi nam nữ đi về hướng thùng rác... Dù sao sau khi ăn cơm, các cặp vợ chồng dắt nhau đi dạo là rất bình thường.
Đặc biệt là ba người đã từng tiếp xúc với Tả Huy, lúc buổi tối đều đã đi qua chỗ này, nhưng không thấy trong tay họ có xách túi rác màu đen nào,
Bạch Kiện nhìn những người đã xuất hiện trong video, cau mày nói: “Những túi rác này sẽ không tự nhiên xuất hiện, nhất định là có người vứt nó ở đây. Nhưng sẽ là ai cơ chứ?” Lúc đi ra khỏi phòng giám sát, tôi thấy lão Triệu đã về, bởi vì trước đó tôi đã gọi điện báo cho anh ấy, sau khi tan làm thì về thẳng nhà, Chiêu Tài đang ở nhà một mình chờ anh ấy, thế là sau khi hết giờ lão Triệu lái xe về luôn. Tôi thấy lão Triệu đang nhìn theo một nam một nữ, tôi nhìn kỹ mới phát hiện hai người đó là vợ chồng Lý Đạt Minh. Thế là tôi đi đến bên cạnh anh ấy rồi hỏi: “Sao vậy? Anh ta là bệnh nhân của anh à?”
Lão Triệu lắc đầu: “May mà không phải... Hai vợ chồng này chính là người hôm qua muốn đánh y tá trong bệnh viện bị anh ngăn lại, sau đó liên tục khiếu nại. Thật không ngờ, bọn họ lại ở cùng một tòa chung cư với anh, thế giới này thật đúng là bé.”
Tôi hơi giật mình: “Không phải chứ? Em thấy cái anh Lý Đạt Minh kia có vẻ đang có bệnh thì phải? Trống đâu giống người ngang ngược như thế?”
Lão Triệu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài... Nhưng anh nghe nói anh ta bị bệnh rất nặng, vẫn thường xuyên đến khám ở khoa thận trong bệnh viện chỗ anh.”
“Ừm, hình như là bị suy thận, ngày nào cũng phải đi chạy thận, có phải loại bệnh này nếu không thay thận thì không có hi vọng gì phải không?” Tôi hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.