Chương trước
Chương sau
Viên Mục Dã phát hiện tôi đang nhìn cậu ta thì hơi nhún vai: “Tôi không nhìn thấy cái gì hết, cũng không nghe thấy gì hết...”
Tôi vui vẻ gật gù nói: “Coi như thằng nhóc cậu biết điều, được rồi! Nể mặt nhóc con cậu đã nói như vậy, tôi cho cậu biết một chuyện sẽ khiến cậu cảm thấy hứng thú.”
Tuy rằng vừa rồi tôi chỉ vội vàng thoáng nhìn qua ký ức tàn hồn của Pupe, nhưng cuối cùng đã biết tại sao cậu ta2một hai phải mạo hiểm một mình vào thung lũng. Hoá ra trước khi cậu ta tham gia đội tìm kiếm này cũng đã được người ta thuê, mục đích của cậu ta lại cũng giống với Viên Mục Dã, đó chính là cùng lúc với việc tìm kiếm máy bay bị mất tích, phải tìm ra cuốn sổ có tầm quan trọng to lớn kia. Đáng tiếc bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên tôi cũng không có nhìn được là ai thuế cậu ta, có5điều có một điểm có thể khẳng định, đó chính là người này nhất định ở trong nước.
Tôi lén nói tình huống này cho Viên Mục Dã, là để trong lòng cậu ta cảnh giác. Có lẽ trong đội này, ngoài Pupe ra, vẫn có người nào khác cũng nhằm vào cuốn sổ kia không chừng? Có lẽ bọn họ sẽ vì tiền thù lao kếch xù mà không từ thủ đoạn, cho nên sau này chúng ta nhất định phải càng thêm cẩn thận.
Bây giờ nhóm người6chúng tôi trừ việc muốn tìm được máy bay ra, quan trọng nhất là phải tự cứu bản thân, trước không nói là vì mục đích gì mà Pupe mới rơi vào kết cục này, chỉ nói bây giờ chúng tôi đã có một người chết một người bị thương! Kể tiếp nếu còn gặp phải cái gì nguy hiểm, sẽ xuất hiện tình huống càng nghiêm trọng hơn, cho nên bây giờ nhóm người chúng tôi chỉ có thể nghĩ cách rời khỏi thung lũng trước rồi5nói.
Ở cái chỗ quỷ quái này không đơn giản chỉ có mình la bàn bị hỏng, ngay cả các thiết bị điện tử khác cũng đều mất tác dụng, bao gồm cả đồng hồ của mỗi người, cho nên chúng tôi căn bản không biết lúc này đã là mấy giờ mấy phút rồi. Ban đầu còn muốn bảo A Quảng phóng flycam của anh ta đến chỗ cao để điều tra thử địa hình xem sao, nhưng đến lúc này chúng tôi mới phát hiện, flycam cũng3đã không hoạt động.
Tuy rằng hoàn cảnh hiện giờ của chúng tôi cũng sắp tới mức “Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay” rồi, nhưng trước đây tôi và Đinh Nhất đã từng gặp phải tình huống còn nguy hiểm hơn thế này nhiều, cho nên biểu hiện của hai chúng tôi đều khá bình tĩnh, đặc biệt là tôi!
Cá nhân tôi cảm thấy gặp được những việc này, so với gặp phải mấy thứ tà môn chúng tôi không thể phá giải còn tốt hơn nhiều đấy!! Khi tôi đang đắc chí vì sự trưởng thành của bản thân, mặt trời trên đầu đã dần dần ngả về tây... Nhóm A Quảng xác nhận lại phương hướng lần nữa, điều chúng tôi cần bây giờ là mau chóng đi ra khỏi thung lũng, bởi vì nếu còn bị nhốt ở đây, chỉ sợ chúng tôi sẽ phải qua đêm trong cái thung lũng quỷ quái kỳ quặc này.
Qua đêm ở nơi quỷ quái này cũng không phải chơi, ban ngày ban mặt còn dễ mất tính mạng, càng đừng nói là ban đêm! Không chừng đến lúc đó chính mình chết như thế nào cũng không biết... Còn may là từ lúc mới xuất phát, trên người mỗi người đều mang theo một túi bánh quy khô, tuy rằng không thể no bụng, nhưng để đỡ đói thì dư sức.
Chỉ là tôi cũng chưa bao giờ ngờ mình cũng có ngày phải chịu đói, không biết lão già chết tiệt chú Lê đang làm gì đây? Đoán chừng chú ấy đang vừa ăn thịt hộp vừa ngâm nga điệu dân ca và ngắm hoàng hôn đây.
Nhưng khổ là chúng tôi này, cả một ngày hầu như chưa được nghỉ ngơi, vẫn luôn mệt nhoài, lần này trở về phải bảo lão già chết tiệt kia chia lại bớt một phần tiền, chưa thấy ra chút sức lực nào, chỉ vác xác tới Indonesia, thế là có thể kiếm nhiều tiền như vậy!! Đúng là hời cho chú ấy quá.
Sau đó cũng không biết chúng tôi đã tiếp tục đi bao lâu, đến tận khi hoàng hôn nhuộm toàn bộ thung lũng bằng màu vàng kim, chúng tôi vẫn không tìm được vách đá lúc mình tới. Nếu nói trước đó chúng tôi đi nhầm hướng, vậy bây giờ cũng phải đúng rồi chứ? Bởi vì chắc chắn là mặt trời lặn ở phía tây mà!
Chúng tôi đã đi ngược lại hướng vách đá lúc đi xuống gần ba tiếng rồi, nhưng xung quanh trừ rừng cây vẫn là rừng cây, nếu không đi sai hướng, đáng lẽ chúng tôi đã tới từ lâu rồi Cuối cùng mọi người thực sự không còn sức đi nữa, A Quảng để cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, ăn đồ ăn mang theo người trước, còn về nước uống, mọi người chia nhau ra uống đi! Vì trước đó có mấy đội viên đều dùng bình nước đựng nước thuốc đuổi muỗi cả rồi.
Khi đã ăn lửng dạ, mọi người đều nhớ nhung mì gói ăn bữa sáng nay, tuy không phải quá ngon, nhưng ít nhất cũng đủ đầy cơ. Xem tình hình trước mắt, chỉ e chúng tôi thật sự phải qua đêm ở đây rồi. Bởi vì cho dù không thích thể nào, chúng tôi cũng không thể mọc cánh bay ra ngoài được.
Thừa dịp nghỉ ngơi, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhỏ đến đáng thương trên đầu, cảm thấy bản thân như con ếch xanh bị ném xuống giếng, muốn nhảy lại nhảy không ra, cứ thế bị mắc kẹt dưới giếng.
Đinh Nhất thấy tôi như thằng ngớ ngẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời, bèn lờ mờ nói với tôi: “Gần đây nhất định có từ trường, nếu không tất cả thiết bị của chúng ta chắc chắn sẽ không bị hỏng hết lượt.”
Tôi nghe thể thì rời mắt khỏi bầu trời trên đỉnh đầu, sau đó lườm một cái rách cả mắt: “Anh nói đúng quá đi, nhưng mà chẳng có ích lợi con khỉ gì. Mặc dù tôi tìm ra từ trường làm nhiều các thiết bị điện tử của chúng ta thì thế nào đây? Thứ kia không phải máy phát điện, nhấn nút một cái là có thể bảo dừng? Không phải chúng ta vẫn bị kẹt ở đây sao?”
Đinh Nhất cũng không để ý tới lời tôi mà tiếp lời: “Vậy cậu có nghĩ tới từ trường này hình thành như thế nào không? Là thiên thạch ngoài trái đất? Hay là nơi này vốn đã có nam châm tự nhiên? Cũng mặc kệ là cái nào, dường như không hề gây nhiều đến bên ngoài thung lũng, nếu không lúc chúng ta dựng trại đã sớm phát hiện rồi.”
Tôi nghe xong cũng gật đầu nói: “Xem ra chúng ta đi vào thung lũng này là một việc sai lầm, sở dĩ ở đây trừ sâu ra không có động vật khác, rất có thể là bởi vì từ trường đáng chết này... Nó quấy nhiễu hệ thống định hướng tự động trên người lũ chim chóc, cho nên cho dù là chim chóc từ nhỏ sống trên đảo bay ngang qua cũng sẽ bị lạc phương hướng, rơi vào trong thung lũng, cuối cùng không bay ra được... Và kết cục cuối cùng của chúng nó chính là bị sấu khổng lồ ở đây ăn thịt.”
“Đây cũng rất có thể chính là lý do vì sao mãi vẫn không nhận được tín hiệu của hộp đen máy bay...” Viên Mục Dã ở một bên nói chen vào. Đến lúc này tôi đúng thật là không thể không nể phục Thẩm Văn Vãn, lúc còn sống kiêu sa tùy hứng, đến chết cũng phải làm rầm rầm rộ rộ như vậy... Máy bay rơi chỗ nào mà không được hả? Một hai phải rơi xuống cái thung lũng chết tiệt trên hoang đảo như vậy. Giờ hay rối, đừng nói là tìm được cô ta, cả chúng tôi cũng không ra được!
Sau khi nghỉ ngơi xong, chúng tôi lại tiếp tục xuất phát, hi vọng có thể tìm được vách đá kia trước khi trời hoàn toàn tối, nếu không thì chúng tôi thực sự thảm rồi... Nhưng thường là sợ cái gì sẽ tới cái đó, khi tia nắng mặt trời cuối cùng biển mất dưới đường chân trời phía tây hòn đảo nhỏ, xung quanh rừng cây lập tức bị bóng tối bao phủ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.