Chương trước
Chương sau
Lúc nghe Viên Mục Dã nói có thể là tơ nhện, tôi suýt nữa kinh ngạc rơi cả cắm! Con nhện phải lớn chừng nào mới có thể phun ra nhiều tơ như vậy hả! Quả thực là cùng có họ với lũ nhện tinh ở Động Bàn Tơ! Cũng mặc kệ thứ nhốt Pupe là 1 cái gì, chúng tôi đều phải mau chóng nghĩ cách cứu cậu ta ra mới được.
Bởi vì cho tới bây giờ tôi vẫn chưa cảm nhận được tàn hồn2của cậu ta, nói cách khác cậu ta còn sống. Bây giờ nhân số của chúng tôi đông đảo, không thể thấy chết mà không cứu!! Vì thế mấy người chúng tôi bàn bạc xem nên lấy kén nhộng to kia từ trên cây xuống như thế nào?
Lúc này Đinh Nhất cầm con dao bầu vừa rồi A Quảng dùng để mở đường, sau đó so so giữa kén nhộng và khu vực nối với nhánh cây. Tôi biết anh ta muốn ném dao bầu để5chặt đứt tơ nhện, nhưng sau khi Pupe rơi xuống thì sao?
Phía dưới cần phải có người nhanh chóng lôi Pupe đi sau khi cậu ta rơi xuống, để ngăn ngừa con vật phun tơ sống ở trên cây kia phát hiện con mồi biến mất lại đuổi theo. Cuối cùng A Quảng đề nghị bọn họ có thể đan một cái võng đơn giản bằng dây thừng bảo hộ ở phía dưới kén nhộng. Chỉ cần Đinh Nhất có thể chặt đứng tơ nhện nối6liền với cành cây, kén nhộng lớn đó sẽ rơi vào võng, sau đó bọn họ nhanh chóng kéo võng đi.
Sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, chiến dịch giải cứu bắt đầu ngay lập tức. Đầu tiên, Đinh Nhất ném con dao bầu cực kỳ ngầu. Động tác của Đinh Nhất có thể nói là “chắc chắn, chính xác, tàn nhẫn”, con dao bầu một nhát chém đứt sợi tơ nhện to như cổ tay trẻ con kia, sau đó cắm phập vào trên5thân cây.
Cùng lúc đó, cái kén khổng lồ lập tức rơi xuống cái võng bọn A Quảng đã đan, chỉ nghe A Quảng kêu to: “Kéo!” Mọi người ở phía xa cùng nhau ra sức kéo nhanh cái kén nhộng siêu to đó lại đây. Mà khi chúng tôi kéo kén nhộng đến gần, tức khắc cả đám mặt mày choáng váng. Bên trong kén nhộng khổng lồ kia, dường như có một đám cục tròn lớn cỡ cái bánh bao lúc nhúc mấp mô, như3thể sẽ phá kén ra bất kỳ lúc nào...
Mọi người nhìn thấy đều lập tức dạt sang một bên, không một ai dám ra tay lột tầng vỏ kén kia ra. Phải nói ở thời điểm như thế này, vẫn là Đinh Nhất to gan nhất, anh ta bảo mọi người trốn ra xa một chút trước, sau đó anh ta lấy ra con dao bạc mang theo người, nhẹ nhàng khứa lên mặt ngoài của kén nhộng, trong nháy mắt... toàn bộ thứ bên trong trào ra ngoài.
Khi mọi người thấy rõ thứ từ trong kén trào ra, đều không nhịn được sắp nôn ra. Trên người Pupe đang bám mấy chục con ấu trùng nhện lớn cỡ bánh bao. Những con vật ghê tởm này đang tham lam hút vào dịch cơ thể của Pupe.
Giờ mọi người mới phát hiện, Pupe chắc chắn là không sống nổi rồi, tuy rằng bây giờ cậu ta vẫn chưa chết, nhưng cơ thể cậu ta đã bị ấu trùng nhện hút chỉ còn hai tầng da. Đáng sợ nhất là, bên dưới da cậu ta dường như tất cả đều đã thành chất lỏng cả, thật không biết dưới tình huống như vậy, sao cậu ta còn sống được đến giờ...
Wulan không chịu nổi cảnh trước mắt, giơ chân giẫm chết một con ấu trùng nhện lăn xuống từ trên người Pupe, nó lập tức phát ra tiếng kêu chói tai... Tôi kêu thầm không hay rồi, khi tôi nhìn lại phía cái cây to vừa rồi treo Pupe thì phát hiện thân cây đột nhiên bắt đầu rung rinh!
Mọi người lập tức ý thức được nguy hiểm sắp tới, nhưng chúng tôi chắc chắn không mang Pupe đi được rồi, có điều giờ cậu ta nửa chết nửa sống như vậy, làm người ta thực sự không đành lòng. Tuy nhiên không ai chịu giúp cậu ta kết thúc sự thống khổ này, xét đến cùng đây là giết người, cho nên nhất thời không ai dám ra tay...
Đúng lúc này, Đinh Nhất bên cạnh tôi không muốn mọi người tiếp tục kéo dài thời gian ở đây nữa, anh ta giơ con dao bạc trong tay lên chém xuống, một dao đâm vào trái tim yếu ớt của Pupe, kết thúc mọi khổ sở của cậu ta.
Động tác của Đinh Nhất sạch sẽ gọn gàng, không do dự nửa phần, ai ai nhìn đều trợn mắt há hốc mồm. Mọi người thầy Đinh Nhất đã ra tay thay bọn họ, nên đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tuy nhiên, lúc này bất kể thế nào đều không thể kéo dài nữa, bởi vì tôi đã có thể cảm giác rõ ràng thân cây to càng ngày càng rung động mạnh hơn, quỷ mới biết con mẹ “ghê tởm khổng lồ” của lũ “ghê tởm nhỏ” kia to con đến chừng nào! Vì thế mọi người lập tức cất bước chạy, không dám ngoái đầu dù chỉ một chút...
Mặc dù cơ thể tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, nhưng lúc này tất cả đều lôi hết sức lực bú sữa mẹ ra chạy về trước, sợ một khi chạy chậm sẽ biến thành hình dạng như quỷ kia giống Pupe. Còn tôi, bởi vì trong nháy mắt Pupe tắt thở, tôi đã cảm nhận được tàn hồn của cậu ta, cho nên chậm hơn người khác một bước. Đinh Nhất thấy thế bèn lôi giật tôi chạy lên phía trước: “Còn không đi cậu sẽ phải làm chồng cho nhện tinh đấy!”
Tôi vừa định rủa lại anh ta một câu thì nhìn thấy một con nhện “Goá phụ đen” cực khổng lồ... Phải nói thứ này giống như một chiếc xe Jeep hơi lớn chút, nhưng tuyệt đối to hơn một cái bàn ăn!!
Lúc này tôi nào dám đôi co với Đinh Nhất ở đây nữa, không cần Đinh Nhất kéo thì chân đã chạy như gió lên trước. Mấy con hàng theo bên cạnh tôi, tốc độ người nào người nấy đều như bay, tôi dám cá, giờ này khắc này nhất định bọn họ không chạy chậm hơn người Jamaica đâu...
Cũng không biết nhóm người chúng tôi chạy như điên được bao xa, dù sao cả đám đều chạy đến mức không nhấc chân nổi nữa mới ngừng lại thở hổn hển. Tuy rằng chúng tôi đều không muốn thừa nhận, nhưng mà bây giờ nhóm người chúng tôi đúng là đã bị lạc bên trong thung lũng kỳ quặc này.
Wulan hít lấy mấy hơi, sau đó hổn hển nói với mấy người đồng đội của anh ta: “Nhớ kỹ, Pupe chết là ngoài ý muốn.”
Tôi biết anh ta đang nói cho chúng tôi nghe, suy cho cùng Pupe là đồng đội của họ, nhưng không có ai trong bọn họ dám xuống tay. Bây giờ Đinh Nhất giúp bọn họ việc này, bởi vậy bọn họ cũng nên tỏ rõ thái độ.
A Quảng nói thẳng với chúng tôi: “Chúng ta đều là người Trung Quốc, chuyện ở đây chúng tôi biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Cuối cùng đến phiên mấy người đội trưởng Trịnh toàn bộ hành trình đều chạy theo chúng tôi, tất cả đều tỏ vẻ ở đây không phải ở trong nước, trừ việc bảo vệ an toàn của chúng tôi ra, tất cả chuyện khác họ đều sẽ không can thiệp.
Tôi nghe đội trưởng Trịnh nói xong thì thầm rủa xả trong lòng, nói đến việc bảo vệ an toàn, hình như vừa rồi khi gặp phải “Goá phụ đen”, mấy vệ sĩ đỉnh của đỉnh kia cũng chỉ biết liều mạng tung chân chạy trốn cùng chúng tôi thôi...
Nghe xong người của ba bên tỏ thái độ, ít nhiều tôi có thể yên tâm một chút, vốn dĩ chúng tôi chỉ tới giúp đỡ, nhưng nào có ngờ đâu đến cuối cùng lại gánh vác mạng người. Lúc này tôi đột nhiên nhìn sang Viên Mục Dã vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh chúng tôi, sao tôi lại quên mất cậu cảnh sát này chứ?!
Trước đó tôi đã cố ý che giấu thân phận của cậu ta, cho nên những người này căn bản không biết thằng nhóc này thật ra là một cảnh sát, nếu không có lẽ bọn họ cũng không dám nói những lời vừa rồi đâu nhỉ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.