Đinh Nhất rất ít khi có biểu cảm như vậy, cho nên tôi không nhịn được cầm điện thoại chụp lại, nghe thấy tiếng, anh ta quay lại trợn mắt nói: “Làm gì thế?”
Tôi cười ranh mãnh nói: “Không làm gì cả...” Kết quả là tôi chưa nói hết lời thì Đinh Nhất đã bước nhanh tới, sau đó đoạt lấy điện thoại di động của tôi, phát hiện ra2tấm ảnh tôi chụp lén kia.
Tôi thấy bị phát hiện thì lúng túng nói: “Tôi tò mò một người như anh cũng có lúc mê man thôi.” Đinh Nhất không nói gì, chỉ ném trả lại điện thoại cho tôi, sau đó một mình tới bên cửa sổ, yên tĩnh ngồi đó. Lúc này tôi mở điện thoại ra xem, thấy hình vẫn còn, Đinh Nhất cũng không thèm xóa5đi.
Có lẽ Đinh Nhất cũng không biết mình mê man vì điều gì, nhưng tôi cảm thấy cảm xúc đó có liên quan đến thân phận của anh ta, dẫu sao một người không có ký ức thì thật sự không vui vẻ gì, hay có thể nói là một chuyện rất đau khổ...
Rất nhanh đã đến một giờ sáng, chúng tôi trừ Đinh Nhất, đều đã bắt đầu mơ6màng buồn ngủ. Nhưng ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rùng mình, chợt chẳng buồn ngủ nữa.
Tôi giật mình ngồi ngay ngắn, lại thấy chú Lê làm động tác suyt nhìn mình, sau đó một bóng người lung lay chầm chậm đi tới căn phòng này. Mặc dù bóng người kia bị sương mù bao phủ, nhưng không khó để nhìn ra đó thực sự là một ma5nữ...
Ma nữ đó đi vào phía phòng chúng tôi, không hề do dự chạy đến ngay chỗ thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851793/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.