Đến tối chúng tôi lại đi đến bên mấy gốc cây liễu trong công viên kia lần nữa, vì trước đó chú Lê đã dùng bùa chú trấn áp lệ khí trong lòng2Triệu Nhuy, cho nên lúc này ít nhiều cô bé đã hơi khôi phục
tâm trí, đau thương nhìn Từ Băng đứng bên cạnh chúng tôi. Lúc này Từ Băng vẫn chưa mở mắt5âm dương, cho nên tạm thời chị ấy không nhìn thấy con gái mình, chú Lê lại xác nhận với chị ấy một lần nữa, có thật sự muốn gặp mặt con gái6không? Có lẽ dáng vẻ của cô bé sẽ rất đáng sợ.
Nhưng Từ Bằng cười đau khổ: “Con của mình dù biến thành hình dáng gì tôi cũng sẽ không sợ...” Sau khi5chị ấy nói xong thì nhìn xung quanh: “Trước kia Tiểu Nhụy sợ tối nhất, ông xem chỗ này vừa tối vừa hoang vắng, không biết bây giờ Tiếu Nhụy có sợ hay3không...”.
Khi Triệu Nhụy nghe được những lời của mẹ thì mặt đã đầy nước mắt, có lẽ cô bé còn nhỏ tuổi này dù thế nào cũng không thể hiểu được sao mình lại phải chết sớm như vậy?
Đối với một cô bé vừa bước vào tuổi dậy thì, cuộc sống tươi đẹp chỉ mới bắt đầu, cô bé vốn sẽ thi đậu đại học, kết hôn sinh con, có được cuộc sống chân chính thuộc về mình, nhưng mà bây giờ... cái gì cũng chưa đạt được.
Thật ra tôi tin rằng bây giờ không ai đau khổ hơn Từ Bằng, bởi vì chị ấy biết con gái đã mất đi cuộc sống như thế nào. Chỉ bởi vì Triệu Nhuy chưa từng trải qua nên không biết cuộc sống tốt đẹp về sau, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/851768/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.