Chương trước
Chương sau
Sau khi điện thoại được kết nối, tôi nói thẳng với Bạch Kiện: “Đúng rồi! Các anh đã đối chiếu dấu vân
tay trên những khối bê tông đó chưa?” Bạch Kiện đáp lại: “Đã so sánh với các công nhân làm việc trong công viên trước, kết quả không ai trùng khớp.”
Tôi nghĩ thầm, có thể khớp mới là gặp quỷ ấy! Vì thế trầm giọng nói2với Bạch Kiện: “Anh vẫn nên tìm giáo viên kia hỏi tình hình trước rồi nói sau, tôi tin đến lúc đó anh sẽ biết kế tiếp nên đến đầu thu thập dấu vân tay.”
Người như giáo viên chủ nhiệm lớp của Triệu Nhụy, khi chuyện không liên quan đến mình thì tất nhiên là sống chết mặc bay, nhưng một khi sắp liên luỵ đến bà5ta, đoán chừng cả chính cha ruột của mình cũng sẽ bán đứng, huống chi chỉ là người nhà của một học sinh có tiền? Quả nhiên, sau khi chủ nhiệm lớp kia bị mời đến cục, lập tức sợ choáng váng, Bạch Kiện hơi hù dọa là cái gì cũng khai hết. Trong đó còn bao gồm việc sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ Lưu6Thiến dẫn đầu mấy phụ huynh đã từng mời bà ta ăn cơm, sau đó cho bà ta một phong bì rất dày. Ý đồ của những phụ huynh đó rất rõ ràng, chính là để bịt miệng bà ta.
Tiếp đó nhóm Bạch Kiện lần theo nguồn gốc tìm tới nhà hai học sinh không có bối cảnh gì, phân tích kỹ càng tỉ mỉ cho họ5nghe, trách nhiệm của thủ phạm chính và trách nhiệm của tòng phạm trong vụ án này có sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa ai đã ném khối bê tông đầu tiên xuống? Điểm này cũng rất quan trọng, bởi vì khối bê tông đầu tiên đập trúng Triệu Nhụy chính là nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết. Lá gan của hai cô bé3kia vốn không lớn, lúc ấy cũng bị mấy người trước ép buộc nên mới ném một khối để tượng trưng.
Cho nên chúng nhanh chóng kể lại chuyện một năm một mười, hơn nữa một cô bé trong đó còn nhớ rất rõ tình hình, khối bê tông mà mình ném có số hai màu xanh lam, lúc ấy cô bé không có gan ném lên người Triệu Nhuỵ, tiện tay ném lệch sang một bên, căn bản không đập lên người Triệu Nhuỵ. Sau khi nhóm Bạch Kiện nghe hai cô bé khai xong cũng rất khiếp sợ, mấy đứa trẻ vừa mới học lớp chín thế nhưng lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ trong mắt chúng, giết người vốn không được xem là chuyện gì lớn sao? Đối mặt với một vụ giết người tàn nhẫn nghiêm trọng như vậy, các nghi phạm lại đều là trẻ vị thành niên, nhóm Bạch Kiện vẫn cần phải cẩn thận, mọi chuyện đều phải nói bằng chứng cứ, vì thế họ đã thu thập dấu vân tay của các cô bé ngay hôm đó.
Đặc biệt là khi cảnh sát đến nhà Lưu Thiến để lấy dấu vân tay thì lại bị từ chối trực tiếp ngay ngoài cửa, thái độ khá kịch liệt, cho nên dấu vân tay của Lưu Thiên phải đợi đến sau cùng dùng cách cưỡng chế mới lấy được. Trước đó phụ huynh đã hình thành bè phái bao che lẫn nhau cũng tan rã ngay lập tức sau khi hai nữ sinh mở miệng, họ bắt đầu người sau tiếp nối người trước chứng minh con cái nhà mình đều bị Lưu Thiến ép buộc mới làm như vậy. Trong cùng lúc, năm gia đình đều xác nhận tình huống y như một, Lưu Thiển này cũng hoàn toàn không oan uổng.
Đừng thấy những cô bé này luôn đi theo sau mông Lưu Thiên, trong thì tình cảm rất tốt, nhưng trên thực tế tình bạn giữa chúng lại yếu ớt đến đáng thương. Tới lúc mấu chốt, nói trở mặt là trở mặt luôn, lúc cần phải quyết định số mệnh cả đời, ai còn thèm nói chuyện tình bạn với anh nữa chứ?
Vụ án nhanh chóng được điều tra ra vì sự phản cung tập thể của các nữ sinh, nhất thời gây ra sóng to gió lớn giữa tất cả các học sinh và phụ huynh ở địa phương... Không ai có thể ngờ được mấy đứa trẻ chỉ mới học lớp chín lại tàn nhẫn và độc ác như thế, còn có người chửi mắng cha mẹ của Lưu Thiến trên mạng là tự rước lấy quả đăng.
Biết được sự thật, Từ Băng và chồng cùng đến Cục công an, khi chị nhìn thấy Lưu Thiển đi ra từ phòng thẩm vấn ra thì điên cuồng lôi kéo quần áo của con bé, lạnh giọng chất vấn: “Con gái của tôi làm gì cháu mà cháu muốn giết nó? Mỗi ngày cháu bắt nạt nó còn chưa đủ sao? Cháu là do con người sinh ra ư? Tôi thấy là do súc vật sinh ra thì có? Sao chẳng hề có chút xíu tính người nào thế hả?”
Lúc này Lưu Thiến bị dọa cúi gằm mặt xuống, không dám nói câu nào, chỉ có thể mặc cho Từ Bằng lôi kéo. Cuối cùng con bé vẫn phải nhờ hai cảnh sát nữ bảo vệ mới rời khỏi được hiện trường, nhưng Từ Băng ở phía sau vẫn khàn cả giọng hỏi nó: “Buổi tối cháu có thể ngủ được không?!! Đời này cháu có thể sống yên lòng được không?”
Nhưng mặc kệ Từ Băng gào thét như thế nào, Lưu Thiển cũng bước đi không ngẩng đầu lên... Sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, mọi thứ sẽ phải đi theo các thủ tục pháp lý bình thường. Nhưng cái khốn kiếp chính là tình huống tiếp theo, trong những đứa trẻ đầu gấu này, chỉ có hai kẻ đồng loã trách nhiệm không lớn đã đủ mười bốn tuổi, những kẻ còn lại bao gồm cả Lưu Thiến đều chưa tròn mười bốn tuổi. Mặc dù tất cả đều không ai muốn nhìn thấy kết quả này, nhưng pháp luật chính là pháp luật, dùng cách nói của Bạch Kiện, kết quả cuối cùng của vụ án này chính là, nhà họ Lưu và mấy phụ huynh khác đền tiền là xong việc, còn mấy nữ sinh kia đến đồn công an đối lại tên họ, chuyển đến ngôi trường khác, thế là lại có thể tiếp tục cuộc sống của chúng.
Nhưng còn Triệu Nhuỵ thì sao? Cô bé vĩnh viễn không còn cuộc sống tương lai nữa... Còn cả hai người cha mẹ đã luống tuổi của cô bé nữa, mất đi con gái đối với họ mà nói quả thực giống như trời sập, sự tổn thương này cho dù bất kỳ thứ gì cũng không thể đền bù được. Bạn nói xem người ta đã đến tận tuổi này rồi, nếu muốn có con nữa thì cũng không thực tế, nhưng nếu không muốn có con thì cũng chỉ có thể mãi mãi đắm chìm trong nỗi đau khổ mất con gái. Cuối cùng chúng tôi thông qua Bạch Thu Vũ chuyển lời cho vợ chồng Từ Băng, nói có thể để họ gặp mặt con gái một lần cuối cùng, bởi vì còn có một lựa chọn cần cả nhà ba người bọn họ cũng đưa ra quyết định. Từ Băng vừa nghe nói còn có thể nhìn thấy con gái thì đau đớn sắp không nói nổi ra lời, nhưng mà chồng của chị ấy rõ ràng không tin tưởng chúng tôi cho lắm. Thật ra việc này cũng không trách anh ta, suy cho cùng người chưa từng thật sự trải qua chuyện ma quái, cho dù bạn có nói đến mồm mép nở hoa, anh ta cũng sẽ không tin.
Nhưng Từ Băng lại tin, chị ấy nói với chồng của mình, chúng tôi không phải thầy bói đi lừa người, chúng tôi đều là bạn của Tiểu Vũ, còn nhờ chúng tôi mới tìm được thi thể của Triệu Nhụy... Cũng mặc kệ Từ Băng nói như thế nào, chồng của chị ấy vẫn chết sống không đi gặp con gái với chị ấy.
Trên thực tế, tôi có thể thấu hiểu được tâm trạng của cha Triệu Nhuỵ, tôi tin anh ta chỉ là không chịu nổi sự đau lòng khi gặp lại con gái... Vì thế chúng tôi cũng không muốn làm anh ta khó xử, tuy anh ta không đi, nhưng Từ Băng lại nói dù gì cũng phải đi. Nói thật, lý do chúng tôi muốn cho họ gặp Triệu Nhụy là vì có một quyết định cần phải để ba người họ cùng nhau lựa chọn, đó chính là có nên báo thù Lưu Thiên hay không.
Đây là một lựa chọn rất khó, tuy rằng bây giờ lòng Triệu Nhụy tràn đầy thù hận, không có chút tính người nào, nhưng đó là do cô bé bị oán khí trong lòng biến thành lệ quỷ. Nhưng nếu bây giờ khôi phục tâm trí, cô bé sẽ báo thù Lưu Thiên như thế nào đây?
Đối với một đứa trẻ lương thiện, có lẽ làm tổn thương người khác là một chuyện khó khăn, chúng ta làm người đứng nhìn vừa không thể cổ vũ cô bé ấy đi báo thù, vừa không muốn ngăn cản cô bé đi báo thù, cho nên lựa chọn cuối cùng vẫn phải để người nhà họ quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.