Chương trước
Chương sau
Năm nay Thịnh Hữu Điển này đã bảy mươi ba tuổi, khi lão bị cảnh sát đưa về thì vẫn còn luôn miệng nói, bắt mình làm gì? Lão chưa từng làm việc gì phạm pháp cả?
Tôi thầm cười lạnh, lão ném một đứa trẻ vừa mới sinh ra mặt bằng, khiến nó đang sống sờ sờ lại bị đồng chết, chẳng lẽ đây không phải là phạm pháp2à? Còn có cháu gái của lão năm nay mới mười ba tuổi, vậy cha của đứa trẻ này rốt cuộc là ai? Như vậy cũng đã cấu thành tội ấu dâm, mà lão cứ vẫn luôn giấu giếm sự thật này.
Hiện giờ Thịnh Thu Hồng đã được hai cảnh sát nữ đưa tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân rồi, có phải vừa mới sinh con hay5không chắc sẽ có đáp án rất nhanh thôi, đến lúc đó chỉ e lão súc vật này không dễ dàng chống chế như vậy được nữa.
Quả nhiên, tin tức được báo về từ bệnh viện rất nhanh, bác sĩ đã chứng minh Thịnh Thu Hồng vừa mới sinh con. Một cô bé chỉ có mười ba tuổi, mấy ngày trước vừa mới sinh xong, đứa trẻ ở đâu?6Cha đứa trẻ là ai? Tuy rằng chúng tôi gần như đã có thể xác định sinh mệnh nhỏ vô tội trên sống bằng kia chính là do Thịnh Thu Hồng sinh, nhưng sự thật rốt cuộc là thế nào đây?
Trên đường đến bệnh viện Thịnh Thu Hồng vẫn khóc mãi, bất kể cảnh sát nữ hỏi cô bé cái gì, cô bé cũng không chịu nói. Chuyện đến5nước này, cho dù lúc trước có phải cô bé tự nguyện hay không, tổn thương của chuyện này đối với cô bé cũng đã đến mức không cách nào bù đắp nổi rồi. Hiện giờ việc mà cảnh sát có thể làm, cũng chỉ là khôi phục lại sự thật, bắt kẻ xấu chịu trừng phạt, bất kể hắn là ai...
Hai nhân viên trong cửa hàng thể thao3nhận người xong thì tự động ra về, nhưng tôi và Đinh Nhất vẫn không đi, bởi vì chúng tôi phải đợi kết quả thẩm vấn Thịnh Hữu Điển. Đừng thấy lão già này đã già đến lọm khọm, nhưng mắt vẫn còn sáng rõ, bất kể cảnh sát có hỏi thế nào, lão đều nói mình cũng là người bị hại, không biết cháu gái bị ai ức hiếp mới có con.
Còn về việc vì sao lão ném đứa trẻ đi, lý do thoái thác của lão là sợ cháu gái chưa thành niên đã sinh con, truyền ra ngoài quá mất mặt, nên muốn vứt đi cho xong, nhưng lão không ngờ đứa trẻ sẽ bị chết cóng!
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn nghe thế thì quát: “Rác rưởi! Vứt ông nằm trên mặt bằng một tiếng xem thử có động chết ông hay không nhé?” Thịnh Hữu Điển lập tức không nói nữa, nhắm hai mắt lại, tỏ vẻ thích làm gì thì làm.
Xem ra lão già này khó đối phó hơn chúng tôi tưởng nhiều, lão ỷ vào tuổi tác của mình lớn, hỏi mười câu đáp một câu, đôi khi dứt khoát một câu cũng không đáp. Đối với phạm nhân như vậy các cảnh sát cũng khá khó khăn, lỡ như hỏi quá dữ, lão súc vật này lại xảy ra chuyện gì, đến lúc đó người trong đồn cũng ăn quả đắng theo luôn.
Nhất thời mấy anh cảnh sát phụ trách vụ này cũng mặt ủ mày chau, vốn tưởng rằng có đột phá to lớn như vậy, chắc hẳn có thể kết án một cách nhanh chóng, kết quả ai cũng không ngờ lại gặp phải một lão già khú để khó gặm như vậy.
Tôi thấy kéo dài như vậy cũng không phải cách, vì thế hỏi nhỏ anh cảnh sát phụ trách vụ án: “Không thể xét nghiệm ADN trước à? Có lẽ nên làm rõ lão già này có phải người gây tội hay không trước nhỉ?
“Đã thu thập ADN xong rồi, nhưng không ra kết quả nhanh như vậy được, dù thế nào cũng phải chờ đến thứ hai mới có” Cảnh sát nói.
Tôi giật mình: “Không phải chứ? Phải đợi lâu như vậy à? Bây giờ xét nghiệm ADN không phải là việc rất đơn giản à?”
Cậu cảnh sát kia bĩu môi đáp: “Trong các cơ quan của chúng tôi, hễ có yêu cầu xét nghiệm ADN, đầu tiên đều là lấy mẫu vật do chính chúng tôi thu thập, rồi đưa đến phòng xét nghiệm của văn phòng tỉnh để làm. Nhưng người ta có vụ án lớn và cần kíp, chắc chắn phải có thứ tự trước sau, phân biệt nặng nhẹ”
Tôi nghe thấy cũng phải, mỗi ngày nhóm Bạch Kiện có không biết bao nhiêu vụ án đang chờ phá kia mà, xếp hàng cũng là bình thường. Nhưng tôi không thể kéo dài như vậy được! Đây là công việc của họ, làm từng bước từng bước thì không có vấn đề gì, nhưng mà cuốn cả tôi vào thì không phải lãng phí thời gian của tôi sao?
Nghĩ vậy nên tôi bèn gọi cho Bạch Kiện, vừa nối máy, anh ta thấy là tối thì còn trêu người bận rộn như tôi sao có thời gian gọi điện thoại cho anh ta vậy. Tôi thấy tâm trạng của lão này rất tốt, xem ra nhất định là vừa phá được vụ án lớn nào đó, cho nên lúc này mới đắc ý đến mức không biết mình họ gì.
Vì thế tôi cũng không nói lời vô nghĩa với anh ta, hỏi luôn có một vụ cần chen ngang xét nghiệm ADN. Bạch Kiện nghe thế thì hỏi tôi: “Sao vậy? Người bị hại là thân thích nhà cậu à?”
“Tầm bậy! Người bị hại là thân thích nhà anh thì có!”
“Vậy cậu gấp thế làm gì nào! Chỉ cần đưa đến chỗ chúng tôi, kết quả sớm muộn gì cũng có mà! Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng đầu biết không?” Bạch Kiện cười hì hì nói.
Tôi thở dài: “Haiz, đừng nói nữa... Anh coi như lần này anh em xen vào việc người khác có được hay không?”
“Cậu nói cậu vác tù và hàng tổng còn ít hả? Vụ án nhỏ như vậy còn phải tìm tôi để đi cửa sau...”
Tuy rằng ngoài miệng Bạch Kiện nói như vậy, nhưng cuối cùng anh ta vẫn giúp tôi chen ngang, kết quả đối chiếu ADN có rất nhanh. Khi bến đồn công an cầu Tứ Đạo cầm được báo cáo ADN thì kinh ngạc không nói nên lời, liên tục nói: “Sao lần này nhanh thế? Xem ra mấy ngày nay văn phòng tỉnh không có vụ án gì nhỉ!”
Tôi nghe thế thì thầm hừ lạnh, nếu không phải ông đây giúp các anh đi cửa sau, các anh có thể phá án nhanh như vậy chắc!
Kết quả đối chiếu cũng không xuất hiện tình huống đảo chiều gì, những tin xấu mà mọi người suy đoán trước đó đều trở thành sự thật, cha ruột của đứa trẻ này chính là lão gia súc sinh Thịnh Hữu Điển! Tuy nhiên mọi người cũng không ngờ là, đối mặt với báo cáo xét nghiệm bày ra trước mắt, Thịnh Hữu Điền vẫn không nên một tiếng, ra vẻ dù sao ông đây cũng lớn tuổi vậy rồi, các người có thể làm gì ông. Tôi thấy mà giận đến ngứa rằng, nếu không phải đây là đồn công an, tôi không phi lên đánh lão một trận là không xong!
Sau đó không những lão gia súc sinh này không nói gì cả, mà chỉ cần cảnh sát vừa hỏi đến vấn đề mấu chốt, lão lại lập tức ồn ào bảo mình đau ngực. Suy cho cùng lão súc vật này cũng đã hơn bảy mươi, lỡ như đùng một cái chết ra đấy, không ai gánh nổi trách nhiệm này. Vì thế cảnh sát trong đồn lại nhanh chóng đưa lão đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, kết quả sức khoẻ của lão súc vật này còn khoẻ hơn cả tôi kìa!
Tôi tức quá nên nói với cảnh sát: “Bây giờ bằng chứng như núi, không thể kết án không cần khẩu cung sao?”
Cảnh sát phá án cũng rất bất đắc dĩ: “Thật ra hiện giờ chứng cứ đã rất xác thực, đáng lẽ có thể kết án không cần khẩu cung rồi. Nhưng bởi vì mấy năm nay xảy ra không ít vụ án oan sai từ nhiều năm trước, cho nên bây giờ bên trên không còn cho phép kết án không khẩu cung nữa. Hơn nữa bây giờ thân là người bị hại Thịnh Thu Hồng lại không hé nửa lời, anh nói vụ án đã rõ rành rành ra đấy, nhưng nghi phạm không nhận, người bị hại lại không nói lời nào, thật không biết hồ sơ vụ án này nên viết làm sao đây!”
Chúng tôi đang nói chuyện, đồn công an Tứ Đạo Kiều đột nhiên nhận được điện thoại của bên trên, bảo bọn họ nộp vụ “Đứa trẻ bị vứt ở sông băng” lên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.