Chương trước
Chương sau
Sau khi về đến nhà, chú Lê ném vật kia cho tôi, tôi tiếp lấy nó và nhìn thử, vừa nhìn tôi đã thấy buồn nôn, đó là một miếng vải rách thấm máu.
Tôi nói móc: “Khẩu vị của Tiểu Hắc nặng quá nhỉ?”
Chú Lễ trợn mắt với tôi. “Bảo cháu non cháu còn không chịu nhận, chẳng biết cái gì cả, máu trên mảnh vải này là máu của phụ nữ2lúc sinh nở”
Tôi trợn tròn mắt: “Chú nói đây là vết máu khi mẹ của đứa bé kia sinh nó ra dính vào?”
Chú Lê gật đầu: “Ừm, chắc chắn trong căn nhà kia có một người phụ nữ vừa mới sinh xong, chỉ là không biết tại sao họ lại muốn ném đứa bé này đi?”
Đúng vậy! Đây cũng là chuyện mà tôi nghĩ mãi không ra, đứa trẻ kia vừa mới5chào đời, nhìn qua thân thể nó vẫn bình thường, hơn nữa còn là bé trai, với điều kiện đó thì không phù hợp với những lý do mà những đứa trẻ thường bị bỏ rơi.
Nếu loại bỏ nguyên nhân do thân thể nó bị dị tật hay những nguyên nhân khác mà bị vứt bỏ, thì chỉ còn một khả năng, có lẽ bản thân đứa trẻ này không thể xuất6hiện được, ví dụ như chưa lấy chồng đã sinh con...
Cho dù là một cô gái trẻ sinh con cũng không thể nhẫn tâm ném đứa trẻ ở trên mặt bằng, mặc kệ cho nó chết cóng được! Thời tiết mùa đông năm nay quá khắc nghiệt, mà đứa bé kia lại còn nhỏ như vậy thì chỉ chưa đến một giờ đã không thể cứu nổi rồi.
Chẳng lẽ trên thế giới5này thật sự có người mẹ nhẫn tâm như vậy? Dù tôi thường nói bản chất con người phức tạp, nhưng nội tâm tôi vẫn không thể lý giải được người ta đã nghĩ như thế nào mà làm vậy.
Giờ đã có manh mối, chúng tôi có thể tiếp tục điều tra. Vì chúng tôi không phải là cảnh sát nên không thể gióng trống khua chiêng để điều tra được, mà3chúng tôi cũng không có chứng cứ gì xác thực cả nên cũng không thể cung cấp đầu mối cho cảnh sát. Chúng tôi đều thể nói với họ là do con mèo nhà chúng tôi tìm thấy chứ?
Sáng hôm sau, tôi và Đinh Nhất lại đến cái thôn kia tìm hiểu tình hình. Lúc tối hôm qua chúng tôi không phát hiện ra gì cả, nhưng buổi sáng hôm nay, vừa đến nơi tôi đã ngửi thấy trong thôn có thứ mùi gay mũi của phế liệu nhựa bị đốt.
Vì hôm qua trời tối quá nên tôi không để ý, hóa ra nhà nào trong thôn này cũng là xưởng sản xuất hạt nhựa, chẳng trách trong không khí lại có mùi khó chịu như vậy!
Lúc này, người trong thôn thấy xe của chúng tôi dừng lại ở cửa thôn thì đi tới hỏi có phải chúng tôi đến thu mua hạt nhựa hay không? Tôi bèn mượn chuyện này để nói: “Vâng, chúng tôi tới đây để xem qua hàng ở đây làm thế nào, và muốn cầm một ít hàng mẫu về để xem”
Người kia khách sáo mời chúng tôi vào thôn, sau đó đưa chúng tôi đến xưởng nhà anh ta để nhìn nguyên liệu. Người này tự xưng là bí thư trong thôn, anh ta hô hào toàn thôn cùng thành lập một công ty nhỏ chuyên sản xuất hạt nhựa tái chế, anh ta phụ trách phần tiêu thụ, còn các nhà trong thôn phụ trách sản xuất.
Tôi bảo anh ta đưa mình vào một xưởng ngẫu nhiên nào đó để xem họ sản xuất ở bên trong, nhà xưởng ở nơi này xử lý một số loại nhựa phế thải, sau đó tái chế chúng thành những hạt nhựa tròn đủ màu sắc. Loại xưởng sản xuất nhỏ như thế này, mặc dù có lợi nhuận khá tốt nhưng ô nhiễm rất nghiêm trọng... Từ lúc đặt chân vào đây, tôi toàn phải bịt mũi đi cùng bí thư thôn đến mấy xưởng.
Tất nhiên chúng tôi không phải thật sự muốn tới đây tìm nguyên liệu, mục đích cuối cùng vẫn là đến gia đình ở đầu phía Tây để kiểm tra tình hình. Nhưng khi chúng tôi đi đến chỗ cánh cửa lớn màu xanh lam thì bí thư thôn lại ngăn chúng tôi lại và nói: “Nhà này không cần nhìn đầu, nhà họ không làm sản xuất hạt nhựa...”
Tôi hơi thắc mắc: “Không phải anh nói nhà nào trong thôn cũng là nghề này à?”
Bí thư thổn lắc đầu: “Nhà của ông Thịnh là ngoại lệ, mấy năm trước con trai ông ấy bị tai nạn chết, vợ của con trai ông ta không muốn mình còn trẻ đã phải thủ tiết nên sau này tái giá với người khác. Giờ trong nhà chỉ còn lại một ông và một cháu gái, một già một trẻ sống vất vả lắm”
Lòng tối hơi giật thót, ông nội và cháu gái... Không thể nào? Thế là tôi lại tiếp tục truy hỏi: “Cô cháu gái kia bao nhiêu tuổi vậy ạ? Nếu khó sống quá thì sao họ không đến xưởng nhà khác làm thuê”
Nhưng bí thư thôn lại xua tay, nói: “Con bé kia mới mười ba, giờ có ai dám dùng lao động trẻ vị thành niên đầu!”
“Mới mười ba...” Tôi nói với vẻ đăm chiêu.
“Ừ, Thu Hồng mới mười ba thôi, chẳng biết có phải nó bị kích thích lúc bố nó chết hay không mà mấy năm nay nó luôn buồn bã, chẳng chịu nói chuyện với ai cả, còn chưa học hết cấp hai đã bỏ học rồi.” Bí thư thốn nói với vẻ đáng tiếc.
Rời khỏi thôn, chúng tôi đã thăm dò được tình huống cơ bản của gia đình kia. Bỏ qua đời, mẹ tái giá, trong nhà chỉ còn lại ông nội và đứa cháu gái sống cùng nhau. Tôi không hi vọng chuyện mình nghĩ trong đầu là thật, nếu không tôi phải nhìn lại sự phức tạp của bản chất con người một lần nữa.
Trở về nhà chú Lê, tôi kể cho chú ấy nghe những điều tôi tìm hiểu được, chú nghe xong cũng nhăn mặt, nói: “Không thể nào có khả năng ấy được?”
Tôi cũng cau mày: “Chỉ mong là chúng ta nghĩ sai...”
Mới vừa rồi khi rời khỏi thôn, trong lúc vô tình tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy ở mấy đoạn ngã tư trong thôn có lắp đặt camera giám sát, nhưng tôi tin chắc cảnh sát sẽ không bỏ qua video giám sát ở nơi này.
Tôi bèn gọi điện thoại cho Triệu Tinh Vũ và nhờ anh ta nói thông tin quan trọng này cho cô em khóa dưới kia biết, để cô ấy dùng cách của mình hướng những đồng nghiệp đang điều tra vụ án này sang kiểm tra camera giám sát trong mấy thôn gần đấy.
Tất nhiên, chủ yếu là kiểm tra cái thôn sản xuất hạt nhựa tái chế kia. Tôi tin chắc chẳng bao lâu nữa sẽ lộ ra chân tướng sự việc...
Hai ngày sau, tôi nhận được điện thoại của đồn công an cầu Tứ Đạo, họ nói rằng vụ án đã có những đột phá lớn, mà chúng tôi là những nhân chứng quan trọng phát hiện ra thi thể và báo án nên phải đến đồn công an ký tên vào tờ làm chứng nữa.
Tôi và Đinh Nhất lập tức lái xe tới đó, tôi muốn nhìn thử sự thật của câu chuyện này là gì...
Nhưng khi chúng tôi chạy tới đồn cảnh sát thì phát hiện ở đó còn có hai cô bé đang mặc bộ đồ thể thao của nhãn hiệu nào đấy. Hỏi ra mới biết, hai cô bé này được gọi tới làm chứng vì trong đoạn video theo dõi của cửa hàng, họ phát hiện kẻ bị tình nghi đã từng đến đấy mua một chiếc áo khoác nữ mùa xuân kiểu mới.
Cảnh sát tìm thấy kẻ tình nghi trong khi kiểm tra camera giám sát ở cửa thôn của họ, cũng chính là ông nội của cô bé Thịnh Thu Hồng - Thịnh Hữu Điền, vào buổi sáng hôm sự việc phát sinh, cô bé đã mang theo một chiếc túi xách màu trắng xuất hiện ở cửa thôn.
Sau khi nhân viên của cửa hàng bán đồ thể thao xác nhận, vài ngày trước, Thịnh Thu Hồng đến cửa hàng của họ để mua chiếc áo khoác nữ kia và chiếc túi mà họ cung cấp chính là chiếc túi màu trắng dùng để đựng thi thể của đứa bé kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.