Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau Triệu Phúc ra nhà vệ sinh, bị cảnh tượng ở đó dọa sợ tè cả ra quần! Một người đàn ông mặt úp xuống đang nổi bềnh bềnh trong hầm phân chứa đầy nước mưa....
Triệu Phúc sợ hãi vội chạy vào thôn gọi người, lúc vớt được người chết dưới hố phân lên mới biết đó là kế toán Lưu!
Trước kia ở nông thôn có người chết, nếu không có dấu vết ngoại thương sẽ không khiến quá nhiều người nghi ngờ. Đêm qua mưa lớn đường2trơn nên cái chết của kế toán Lưu được cho là: “Ngày mưa đường trơn, ngoài ý muốn trượt chân ngã vào hố phân chết đuối”.
Mặc dù người trong thôn đều tin như vậy, nhưng có một người không tin, đó chính là anh trai của kế toán Lưu, bí thư chi bộ thôn - Lưu Vượng Điền. Vì mấy hôm trước, em trai hắn có vô tình nói, hai ngày nay luôn có cảm giác bị theo dõi, nhưng quay lại thì không thấy ai cả.
Lúc đó Lưu Vượng5Điền còn nhắc em mình nên cẩn thận hơn, đừng đi một mình đến những chỗ vắng người. Không ngờ, mới có mấy ngày mà em trai hắn đã chết đuối trong hầm phân nhà Triệu Phúc.
Lưu Vượng Điền cũng biết bình thường hai anh em họ đắc tội với không ít người, nhưng chẳng có bao nhiêu người dám ra sát chiêu với chúng, ngoại trừ.... chuyện của Mã Diễm Diễm. Từ sau khi chuyện kia vỡ lở, dù những thanh niên trí thức kia đều im lặng, không6ai dám ra mặt cho Mã Diễm Diễm, thế nhưng khó đảm bảo trong số họ sẽ không có một hai người ghi hận, muốn ra tay với chúng.
Trong lòng có đắn đo, Lưu Vượng Điền không dám tùy tiện đi một mình vào ban đêm, ngay cả ban ngày đi đến những nơi vắng vẻ cũng phải có dân binh đi cùng. Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn luôn cảm thấy lạnh gáy, hoảng hốt không yên.
Ngay lúc đó lại truyền đến tin sẽ khôi phục thi đại5học, thế nhưng thanh niên trí thức lúc đó muốn đi thi đại học thì phải có thư đề cử của thôn, thế là có không ít thanh niên trí thức lén lút đem quà đến tặng Lưu Vượng Điền, muốn dùng những thứ đó đổi lấy thư đề cử quý giá.
Lúc đó cũng có không ít cô gái bị hắn giở trò, nhưng họ cũng là tình nguyện, dù sao đó cũng là vì bản thân mình chứ không phải vì người khác, càng không bị ai lợi dụng.
Đương3nhiên, đám con trai cũng tặng quà cho Lưu Vượng Điền, họ đều nghĩ cách bảo người nhà trong thành phố gửi chút hàng bán chạy đến, như đồ điện tử, xe đạp gì đó... Đáng lý ra, sau cái chết kỳ lạ của em trai, hắn cũng phải biết tự thu mình lại, nhưng không, dù có là ông trời thì hắn cũng không sợ!
Hôm đó Lưu Vượng Điền bảo Hoắc Bình về thăm người nhà trong thành phố tiện thể mua hộ mình một chiếc đồng hồ Thượng Hải, nói là tiện thể, nhưng thật ra là công khai muốn quà của Hoắc Bình. Trong mắt hắn, chỉ cần có thư đề cử thì sẽ lấy được “quyền lợi”, có thể trắng trợn yêu cầu người khác.
Hoắc Bình cũng như những người khác, không nói hai lời đã đồng ý, trong mắt người khác cũng chỉ là anh ta cứ tỏ ra thanh cao, cuối cùng cũng giống người khác đi nịnh bợ Lưu Vượng Điền.
Nhưng chỉ có Mã Diễm Diễm biết Hoắc Bình không phải người như vậy, mặc dù cô ấy không biết Hoắc Bình muốn làm gì, nhưng cô ấy có thể mơ hồ cảm nhận được cái chết của kế toán Lưu có liên quan đến Hoắc Bình.
Đối với Mã Diễm Diễm lúc đó, cô ấy thế nào cũng được, nhưng chỉ hy vọng Hoắc Bình có thể thuận lợi quay về thành phố, còn những chuyện khác thì không là gì cả...
Buổi tối, Hoắc Bình hẹn Lưu Vượng Điền ra ruộng lúa, chỗ đó ban ngày thì đông người, nhưng đến đêm lại không có bất kỳ ai. Lưu Vượng Điền cũng biết mình nhận quà là không đúng, nên bình thường đều đi một mình.
Đêm hôm đó mặt trăng rất sáng, lúc Lưu Vượng Điền đi vào vựa lúa, thấy Hoắc Bình đã chờ sẵn ở đó. Lưu Vượng Điền nghĩ đến mình sắp có một chiếc đồng hồ Thượng Hải nên lòng như bay trên mây.
Hoắc Bình nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lập tức quay lại mặt đầy ý cười nói với Lưu Vương Điện: “Bí thư chi bộ đã đến, đồ anh nhờ tôi đã mang về, anh xem đây có phải loại đồng hồ cơ Thượng Hải không?” Nói xong anh ta giơ một cái túi màu xanh quân đội, lấy một cái hộp nhung đưa cho Lưu Vượng Điền.
Lưu Vượng Điền sẵn có lòng tham nên cũng không nghĩ nhiều, vội mở ra nhìn, nhưng khi thấy đó chỉ là một hòn đá, lòng đột nhiên lạnh lẽo! Lúc hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Hoắc Bình, tay cầm một con dao nhọn.
Lưu Vượng Điền biết không ổn, quay người định chạy, nhưng Hoắc Bình đâu để cho hắn có cơ hội ấy, đâm dao xuống trúng ngực Lưu Vượng Điền. Đừng thấy Lưu Vượng Điền bình thường hay la lối om sòm, nhưng thực ra là một kẻ nhát chết, một dao kia đâm xuống đã khiến hắn kêu như lợn bị chọc tiết.
Nói cũng không khéo, đúng lúc này có một đội dân binh đi tuần tra cách đó không xa, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lưu Vượng Điền nên chạy tới. Hoắc Bình thấy không chạy kịp nữa, đành phải bỏ trốn vào rừng.
Đúng là ông trời mờ mắt, Lưu Vượng Điền mạng lớn chịu một dao của Hoắc Bình mà không chết, được dân binh đưa đến bệnh viện huyện cấp cứu. Chuyện Hoắc Bình muốn giết Lưu Vượng Điền truyền ra ngoài, các dân binh đều lên núi tìm kiếm Hoắc Bình.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Bình, không ai biết anh ta trốn ở đâu. Sau khi được xuất viện, Lưu Vượng Điền biết trong những thanh niên trí thức kia chắc chắn có người biết chỗ Hoắc Bình trốn, nếu không, không có ai đưa thức ăn cho anh ta thì anh ta cũng phải chết đói thôi?!
Thế là Lưu Vượng Điền tìm Hồ Tiểu Mai, bảo cô ta đi điều tra xem ai có quan hệ với tên tội phạm Hoắc Bình, nếu như không tìm thấy Hoắc Bình, họ đừng hòng nghĩ đến chuyện quay lại thành phố.
Sau khi Hồ Tiểu Mai trở về đã tập chung thành phần cốt cán trong nhóm thanh niên trí thức, phân tích xem ai có khả năng biết tung tích của Hoắc Bình, thế là Đoàn Hải Quỳnh đã nói Mã Diễm Diễm. Cô ta nói, mình đã quan sát Mã Diễm Diễm mấy hôm nay, phát hiện tối nào cô ấy cũng lén lút đi ra ngoài rất lâu, chắc là lên núi đưa đồ ăn cho Hoắc Bình.
Liêu Tư Kiệt nghi ngờ nói: “Bây giờ cơm nước của chúng ta đều chia theo khẩu phần, cô ấy làm gì có đồ thừa mà đưa cho Hoắc Bình?”
Nhưng Hồ Tiểu Mai lại có cách nghĩ khác: “Xuất của một người hai người cùng ăn, tuy không no nhưng vẫn có thể duy trì mạng sống! Muốn biết Mã Diễm Diễm có vấn đề thật hay không, chúng ta huy động mọi người thay nhau giám sát cô ta là được!”
Từ hôm đó trở đi, các thanh niên trí thức thay phiên nhau giám sát nhất cử nhất động của Mã Diễm Diễm, thực ra người lén lút đưa đồ ăn cho Hoắc Bình chính là Mã Diễm Diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.