Chương trước
Chương sau
Mặt Mã Diễm Diễm cứng đờ, không biết nên từ chối họ như thế nào. Liêu Tư Kiệt nhìn thấy biểu cảm của Mã Diễm Diễm cũng có ít nhiều áy náy, bèn cử một bạn nam đi tìm bí thư chi bộ2mượn gạo.
Nhưng dĩ nhiên kết quả không cần nói cũng biết, Lưu Vượng Điền không chiếm được chút chỗ tốt nào sao có thể cho bạn nam kia mượn lương thực dễ dàng được? Vì thế mọi người lại đặt kỳ vọng nhìn5Mã Diễm Diễm…
Mã Diễm Diễm không thể nói tình hình thực tế nên không biết nên từ chối ánh mắt khát vọng của họ như thế nào, chỉ đành nhìn sang Hồ Tiểu Mai, hy vọng cô ta là “người biết chuyện” có6thể giải vây giúp mình.
Nhưng không ngờ Hồ Tiểu Mai lại không liếc nhìn cô ấy lấy một cái, làm bộ có việc bỏ đi. Hết cách, Mã Diễm Diễm đành phải tự ra khỏi ký túc xá của thanh niên trí thức,5đi về phía văn phòng làm việc của đại đội.
Ngày đó Mã Diễm Diễm cũng không mượn được lương thực về, vì cô ấy vốn không đi tìm bí thư chi bộ Lưu Vượng Điền. Tuy dưới sự dẫn dắt của Hồ Tiểu3Mai, những người biết chuyện chưa từng trách móc cô ấy nặng nề, nhưng những người khác lại nói ra nói vào không ít.
Hết cách, hôm sau Mã Diễm Diễm đành phải thật sự đi tìm Lưu Vượng Điền. Hưởng được một lần ngon ngọt rồi nên vừa thấy Mã Diễm Diễm lại tới tìm mình mượn lương thực, hắn lập tức hiểu ra lại có món hời để ăn.
Lần này Mã Diễm Diễm đau khổ nhờ vả, nói chuyện lần trước cô ấy sẽ không kể cho ai nghe cả, chỉ xin hắn có thể cho mọi người thêm một ít lương thực, nếu không tiếp tục như vậy cũng không được!
Lưu Vượng Điền cười ha hả nói với cô: “Diễm Diễm yêu dấu, tôi chưa nói không cho mượn mà, em làm gì mà mặt mày nhăn nhúm quá thế? Chỉ cần em tới mượn, chắc chắn tôi sẽ đưa lương thực cho em, lại nói, trước lạ sau quen mà…”
Nếu nói lần trước bị ép buộc, thì lần này chính là Mã Diễm Diễm ỡm ờ. Tuy lòng cô ấy trăm lần không muốn, nhưng lần trước mượn được lương thực về, ánh mắt các bạn nữ cùng phòng nhìn mình là đãi ngộ mà trước giờ cô ấy chưa từng được hưởng.
Khi Hồ Tiểu Mai nhìn thấy Mã Diễm Diễm lại mượn được lương thực về, cô ta biết ngay lần này là Mã Diễm Diễm tự nguyện, hơn nữa vấn đề lương thực sau này của họ cũng đã được giải quyết rồi.
Về sau cứ cách một khoảng thời gian, Mã Diễm Diễm sẽ đến nhà bí thư chi bộ Lưu Vượng Điền của thôn mượn lương thực, mấy chục thanh niên trí thức gần như đều dựa vào lương thực cô ấy mượn về để sống qua ngày. Vốn dĩ bí mật này chỉ có mấy đội viên nòng cốt kia biết, nhưng không ngờ cuối cùng chuyện vẫn bị tiết lộ ra ngoài.
Trong nhóm nam thanh niên trí thức có một nam sinh tên Hoắc Bình, cậu ta và Mã Diễm Diễm quen nhau từ nhỏ, tuy rằng xuất thân của hai người khác biệt, nhưng Mã Diễm Diễm lại rất thích Hoắc Bình, đương nhiên, tất nhiên Hoắc Bình cũng thầm thích kiểu “bạch phú mỹ*” như Mã Diễm Diễm.
* Bạch phú mỹ: ý chỉ các cô gái xinh đẹp, trắng trẻo, nhà giàu.
Nhưng sau đó vì vấn đề thành phần của cha mẹ Mã Diễm Diễm, hai người cố ý xa lánh nhau, tuy rằng đều biết đối phương có mình, nhưng vì không muốn gây nhiều khúc chiết, hai người vẫn luôn làm bộ không quen biết nhau.
Tuy nhiên từ sau khi họ cùng nhau đến Lê Thụ Câu tham gia đội sản xuất ở nông thôn, hai người lại gặp nhau lần nữa, tuy rằng ngày thường lúc làm việc, họ đều làm bộ cũng không quá thân quen, nhưng lúc nào cũng luôn lặng lẽ chú ý đến đối phương.
Chuyện này trong mắt người bình thường thì sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nhưng cố tình trong nhóm nữ thanh niên trí thức có một người yêu thầm Hoắc Bình, cô ta nhìn thấy hết từng cử động của hai người, hai người này rõ ràng là có tư tình.
Nữ thanh niên trí thức này không phải ai khác, chính là Đoàn Hải Quỳnh mà lúc mở họp đã đề xuất để Mã Diễm Diễm đi mượn lương thực. Khi ấy, cô ta đề xuất cho Mã Diễm Diễm đi mượn gạo cũng là mang lòng dạ ác độc, giờ Mã Diễm Diễm đã từng bước đi vào con đường mà cô ta mong muốn nhất, cô ta cảm thấy giữa mình và Hoắc Bình đã không còn trở ngại nữa.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới chính là mối quan hệ giữa Hoắc Bình và Mã Diễm Diễm lại càng ngày càng gần gũi, không hề có ý muốn tách ra. Lòng Đoàn Hải Quỳnh nảy sinh oán giận nên nói ra việc Mã Diễm Diễm dùng cách nào để mượn được lương thực.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong nhóm thanh niên trí thức, hầu như mọi người biết Mã Diễm Diễm vì mượn lương thực mà ngủ với bí thư chi bộ thôn. Tất cả những người này đều đã quên, giờ họ có thể no bụng đều là nhờ sự hy sinh của Mã Diễm Diễm, trái lại cả đám đều rất ghét bỏ cô ấy, cảm thấy cô ấy đúng là đê tiện…
Sau khi Hoắc Bình biết chân tướng, bèn đi chất vấn Mã Diễm Diễm: “Những lời đồn đãi đó đều là sự thật ư?”
Khi Mã Diễm Diễm nghe được Hoắc Bình hỏi mình như vậy, giống như sét đánh giữa trời quang, cô ấy cho rằng bí mật này vĩnh viễn sẽ không có ai biết, nhưng sao bây giờ cứ như mọi người cô quen đều đã biết cả rồi vậy?
Đáng sợ nhất chính là, không biết sao vợ của Lưu Vượng Điền cũng nghe nói, lại còn chạy đến ký túc xá của thanh niên trí thức gào mắng Mã Diễm Diễm dụ dỗ chồng mình, là đồ đê tiện thấp hèn trời sinh!
Trong khoảng thời gian ngắn Mã Diễm Diễm trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, người ta tránh cũng tránh không kịp… Không có người để kể khổ, cô ấy nghĩ tới việc đi tìm chết, nhưng lại được một người cứu. Người này không phải ai khác, chính là Hoắc Bình.
Anh ta không tin Mã Diễm Diễm mình quen biết từ nhỏ sẽ là cô gái hèn hạ như bọn họ nói, anh ta biết nhất định là Mã Diễm Diễm có nỗi khổ của mình. Đối mặt với người yêu thương, rốt cuộc Mã Diễm Diễm cũng không nhịn được, khóc nức nở kể lại toàn bộ sự việc.
Hoắc Bình suy nghĩ cẩn thận lập tức ý thức được, từ lúc bắt đầu, người nào đó trong nhóm thanh niên trí thức đã biết đến chuyện này rồi, hơn nữa còn có người treo sẵn thòng lọng cho Mã Diễm Diễm, để chính cô ấy tự chui đầu vào!
Người đầu tiên anh ta nghi ngờ chính là Hồ Tiểu Mai, mặc kệ có phải Hồ Tiểu Mai tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không, nhưng cô ta vô duyên vô cớ bảo Mã Diễm Diễm đi mượn lương thực, chắc hẳn đã biết Lưu Vượng Điền có mang lòng xấu xa rồi.
Hoắc Bình biết Hồ Tiểu Mai và những đội viên nòng cốt khá thân nhau, anh ta nhớ rõ trước hôm Mã Diễm Diễm đi mượn gạo lần đầu tiên, mấy cô gái kia đã từng gọi đội viên nòng cốt bên nam đi họp, nói vậy chắc hẳn họ cũng đã sớm biết Mã Diễm Diễm đi mượn gạo sẽ gặp phải chuyện gì, thậm chí tệ hơn… là bọn họ cố ý để Mã Diễm Diễm nhảy vào hố lửa này.
Vì thế Hoắc Bình bèn tới tìm một bạn nam lúc ấy có đi họp tên Tôn Tử Sơn, Hoắc Bình cố ý vô tình nhắc tới Mã Diễm Diễm, muốn xem thử phản ứng của anh ta, kết quả còn chưa nói mấy câu đã bị Hoắc Bình moi ra chân tướng.
Hoắc Bình biết được sự thật thì tức đến run người, hận không thể lập tức xách dao đi làm thịt anh em nhà họ Lưu, nhưng đồng thời anh ta càng hận những kẻ thanh niên trí thức một mặt ăn lương thực mà Mã Diễm Diễm dùng thân thể đổi lấy, một mặt lại dùng lời lẽ ác độc nhất để bôi nhọ cô…
Nhưng Hoắc Bình cũng không phải người xúc động, anh ta muốn hạ mức độ tổn thương của việc này đối với Mã Diễm Diễm xuống thấp nhất, hy vọng về sau cô ấy còn có thể làm lại cuộc đời, vì thế anh ta lựa chọn xa cách cô.
Mùa đông dài dằng dặc cuối cùng đã trôi qua, vụ mùa mới cũng sắp được thu hoạch, Mã Diễm Diễm không còn phải đi mượn lương thực nữa…
Đó là một đêm mưa cuối hè đầu thu, nửa đêm Triệu Phúc nghe thấy hầm cầu nhà mình có vài tiếng vang kỳ lạ, nhưng bởi vì lúc ấy trời mưa cực to, anh ta cũng lười đi ra ngoài nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.