Chương trước
Chương sau
Tôi đến gần nhìn, phát hiện lại là Bạch Kiện ngủ ngay cửa nhà chúng tôi với vẻ mỏi mệt. Vì thế tôi bèn dùng chân nhẹ nhàng đá anh ta: “Ôi! Trưởng phòng Bạch, anh cứ như vậy mà ngủ ở cửa nhà tôi cũng không sợ bị cảm à?”
Bạch Kiện bị tôi đá cho tỉnh, ngẩng đầu vừa thấy là tôi đã trở về, ngáp dài rồi đứng dậy nói: “Đừng nói nữa, đã hai đêm anh không chợp mắt rồi, ngủ ở cửa2nhà cậu một lát thì có làm sao đâu?”
Tôi vừa cười vừa mở cửa: “Với quan hệ này của chúng ta, đừng nói là ngủ ở cửa nhà, dù anh có ngủ trong nhà tụi tôi cũng không thành vấn đề mà!”
Sau khi mời Bạch Kiện vào nhà, tôi rót cho anh ta một ly cà phê xốc lại tinh thần, ông cụ non này không chừng lại đang có vụ án khó nhằn nào đó nên mới có thể tàn phá bản thân thành như5vậy đây?
“Hôm nay sao mà rảnh rỗi tới thăm tôi thế?” Tôi đưa cà phê cho anh ta rồi hỏi.
Ai ngờ Bạch Kiện lại trừng mắt lườm tôi rồi nói: “Haiz thằng nhóc nhà cậu! Sao không nghe điện thoại chứ hả?”
Tôi nghe thế thì sửng sốt, sau đó vội sờ túi trên người, sau đó vỗ bộp một cái lên đầu: “Á! Vừa nãy đi chạy bộ buổi tối, ngại cầm di động vướng víu nên ném ở nhà mất! Anh gọi cho tôi à?”
“Nhảm6nhí! Thằng nhãi này giỏi, anh gọi bao nhiêu cuộc! Đoán chừng giờ di động của cậu cũng hết cả pin rồi!” Bạch Kiện tức giận nói.
Lúc này tôi lấy cái điện thoại đang được sạc pin trong phòng ra nhìn, quả nhiên màn hình hiển thị có tới ba mươi bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là do Bạch Kiện gọi. Nhìn là biết có việc gấp thật đây mà! Vì thế tôi cười với anh ta: “Trưởng phòng Bạch tìm em có chuyện5gì à? Còn gọi hơn ba mươi cuộc điện thoại? Anh có nghị lực thật đấy…”
Bạch Kiện uống một hớp cà phê nóng, sau đó sảng khoái đáp lại tôi: “Anh đang nhận một vụ khá… kỳ quặc, cho nên mới muốn nhờ cậu giúp xem thử.”
Tôi nghe thế thì lập tức có hứng thú: “Nói một chút nghe xem nào? Kỳ quặc chỗ nào?”
Tiếp đó Bạch Kiện uống thêm một hớp cà phê, rồi mới nói bằng sắc mặc quái dị: “Mấy ngày trước đồn3cảnh sát ở khu thắng cảnh Lê Thụ Câu nhận được báo án của một kiểm lâm, có một chiếc xe buýt du lịch xảy ra chuyện ở khu thắng cảnh. Nghe nói lúc ấy kiểm lâm kia đều bị dọa cho choáng váng, lời nói cũng không rõ ràng.”
Tôi vừa nghe thấy Lê Thụ Câu, nghĩ thầm không trùng hợp vậy chứ? Chẳng lẽ chính là “sự cố xe buýt” mà chúng tôi gặp được lần đó? Vì thế tôi hào hứng thúc giục anh ta kể lại rõ ràng, đừng mỡ treo miệng mèo.
Bạch Kiện cười hô hô bảo: “Biết ngay cậu sẽ thấy hứng thú mà, chuyện lúc đó là thế này…”
Hoá ra ngay buổi sáng hôm sau khi chúng tôi đến Lê Thụ Câu chơi, một kiểm lâm đi tuần tra như thường lệ, lúc ngang qua chỗ khe núi thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe buýt du lịch đã tắt máy đỗ trong rừng.
Phản ứng đầu tiên của kiểm lâm là có hướng dẫn viên du lịch tự ý đưa du khách đến cắm trại trong “khu vực không được phép cắm trại”, vì thế ông ta vội đi qua đập vào thân xe buýt nói: “Ở đây không thể cắm trại! Hướng dẫn viên và tài xế đâu?”
Kết quả là, sau khi ông ta đập mấy cái lại thấy trên xe buýt chẳng có chút phản ứng gì cả? Vì thế kiểm lâm đi thẳng đến trước kính chắn gió của xe buýt, muốn nhìn vào trong xem rốt cuộc có ai không. Kết quả khi ông ta nhìn thấy rõ tình trạng trong xe thì bị dọa đến suýt nữa tiểu ra quần!
Trong xe tối tăm hình như ngồi đầy du khách, nhưng bởi vì ánh sáng lờ mờ, kiểm lâm không nhìn rõ những người này đã ngủ rồi hay đang làm gì? Dù sao họ cũng không hề nhúc nhích. Mà khi ông ta nhìn về vị trí tài xế, thình lình thấy một cái xác với làn da khô quắt đang ngồi ở đó!
Lúc ấy kiểm lâm sợ quá nên bỏ chạy, mà sau khi chạy như điên mấy chục mét, ông ta mới đột nhiên nhớ tới lúc này nên báo cảnh sát mới đúng! Đồn công an Lê Thụ Câu nhận được báo án, vội phái hai cảnh sát đến xem xét tình hình.
Bởi vì kiểm lâm cứ lắp ba lắp bắp trong điện thoại, nói chẳng rõ ràng, lúc thì nói cả xe buýt đều là khách du lịch, một hồi lại nói cả xe buýt đều là người chết! Vì để bảo đảm, trong đồn vẫn cử hai người đến xem thử trước.
Kết quả hai cảnh sát tới xem xét cũng lập tức choáng váng mặt mày, họ làm cảnh sát nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy nhiều người chết thế này! Thêm nữa là đồn công an của họ kể cả một pháp y đàng hoàng cũng không có, vì thế hai người vội gọi điện thoại về đồn, bảo họ nhanh chóng thông báo tình hình hiện trường lên thành phố.
Sau khi nhận được điện thoại, Bạch Kiện lập tức dẫn người đến đó, hơn nữa đồng nghiệp ở đồn công an Lê Thụ Câu còn nói rất rõ ràng trong điện thoại, vì bảo vệ hiện trường, cho dù là kiểm lâm lúc ban đầu phát hiện xe buýt, hay là hai cảnh sát của đồn công an Lê Thụ Câu chạy tới hiện trường ngay từ đầu, tất cả đều chưa bước lên chiếc xe buýt bị khoá chặt kia. Đây là một tin tức cực tốt đối với nhóm Bạch Kiện, chứng minh hiện trường được bảo vệ rất hoàn hảo, không bị phá hỏng chút nào.
Bởi vì đối phương nói xe buýt gần như là ngồi không còn chỗ trống, nếu theo sức chở bình thường của xe buýt mà tính, vậy trên xe ít nhất cũng có hơn năm mươi người. Vì thế Bạch Kiện lập tức liên hệ với các chi nhánh khác để điều phối lực lượng cảnh sát, thế mới xuất hiện tình huống xe cảnh sát đỗ kẹt đường mà hôm đó chúng tôi nhìn thấy.
Mới đầu khi còn chưa tới hiện trường, nhóm Bạch Kiện gần như nghiêng về giả thuyết rằng, có thể cùng lúc chết nhiều người như vậy, chắc chắn là có sự cố ngoài ý muốn. Kết quả là, khi họ đến hiện trường vụ việc, tất cả mặt mày choáng váng.
Người đầu tiên lên xe xem xét chính là một bác sĩ pháp y họ Lãnh và Bạch Kiện, sau khi cửa xe được cạy ra, hai người từ từ bước lên. Bởi vì lúc ấy đã gần trưa, cho nên ánh sáng tốt hơn buổi sáng nhiều, sau khi lên xe, họ nhấc mắt đã nhìn thấy tài xế ngồi trên ghế lái chết nom rất dữ tợn…
Nếu chỉ đơn giản nhìn bề ngoài của thi thể, tài xế này chắc chắn không phải vừa mới chết, bởi vì làn da của thi thể đã khô quắt cực độ và co rút lại, thế cho nên tài xế há miệng rất to, giống như trước khi chết đã gào thét thê thảm ghê lắm.
Tuy nhiên pháp y Lãnh lại nói, không phải là ông ta gào thét thật, mà bởi vì làn da khô quắt co rút lại mà nên. Ngay sau đó họ lại xem xét những hành khách ngồi phía sau, cả đám hầu như đều giống như tài xế, làn da cả người đều khô quắt mất nước, ai nấy cũng đều há miệng rộng, lộ ra hàm răng trắng nhởn bên trong.
Lúc này Bạch Kiện nhìn thấy một người chết trong đó đeo một cái thẻ hướng dẫn viên du lịch, vì thế anh ta lập tức để cảnh sát của đồn công an địa phương đi điều tra hướng dẫn viên du lịch này là của công ty nào? Hồ sơ phản hồi về người hướng dẫn viên du lịch này đã được chuyển đến rất nhanh…
Hướng dẫn viên du lịch này là người của công ty du lịch Xuân Huy, tên Lý Khai. Người phụ trách công ty Xuân Huy nói, sáng hôm qua, Lý Khai tiếp một đoàn du lịch toàn người già, dẫn một xe khách du lịch già đến khu thắng cảnh Lê Thụ Câu du lịch hai ngày.
Sau cảnh sát lại truy lại camera ở các ngã tư, nhanh chóng phát hiện ra vào mười lăm tiếng đồng hồ trước, lần cuối cùng chiếc xe buýt này xuất hiện là ở trước cửa một trang trại cách hiện trường không xa.
Khi pháp y Lãnh biết hôm qua những người này có lẽ vẫn còn sống, anh ta rất kinh ngạc, bằng kinh nghiệm nhiều năm khám nghiệm tử thi của mình, không thể nào có chuyện trong mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà thi thể lại biến thành tình trạng như thế này được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.