Chương trước
Chương sau
Sau khi chúng tôi ăn uống no đủ, thấy đã có không ít du khách vào Lê Thụ Câu chụp ảnh trước mình một bước, nhìn hoa lê màu trắng trải khắp núi đồi, tức khắc2cho người ta một loại cảm giác như tiên cảnh chốn nhân gian.
Chiêu Tài đã vội bảo lão Triệu chụp ảnh cho mình, còn tôi và Đinh Nhất dựa vào một cây lê thưởng thức cảnh5đẹp nơi đây. Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy hai người đàn ông đứng dưới một cây lê phía sau chúng tôi chưa tới năm mét nói chuyện, nhìn thẻ hành nghề đeo trước ngực6bọn họ chắc là hai hướng dẫn viên du lịch.
Một người trong đó nói với người khác: “Ấy? Cậu nghe nói chưa? Buổi sáng hôm nay trong núi có một chiếc xe buýt gặp chuyện!”
“Gặp chuyện5á? Chuyện gì? Ai dẫn đoàn thế?” Một người khác nói với vẻ hóng chuyện.
“Chuyện này cũng không rõ ràng lắm, có điều nghe nói là được một kiểm lâm phát hiện, tình huống cụ thể3không ai biết, chỉ nghe nói có khá nhiều cảnh sát tới, động tĩnh lớn lắm đó!”
“Cảnh sát cũng tới à? Vậy không chừng là chết người rồi nhỉ?”
“Có thể, chẳng qua Lê Thụ Câu này luôn rất yên bình mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôi và Đinh Nhất nghe xong đều nhăn mày lại, nghĩ thầm không đến mức đen đủi như vậy chứ! Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần, còn có thể gặp phải chuyện chết người á!? Xem ra chúng tôi đã là loại thể chất hút vận đen, đi đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ có người chết rồi.
Để không ảnh hưởng đến tâm trạng du ngoạn của hai người Chiêu Tài, chúng tôi không nhắc tới chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi kết thúc chuyến du lịch tự túc lần này và chuẩn bị về nhà, trên đường về lại gặp chiếc xe buýt du lịch kỳ quặc kia…
Chẳng qua lần này lại không giống hai lần trước, đó là khi chúng tôi đi đến một đoạn đường núi khá hẹp, phát hiện đoạn đường trước mặt lại bị chặn bởi một hàng xe tầm trăm mét, tình huống kiểu này không hay xảy ra trên đường quốc lộ trong núi, trừ khi có điều gì đó xảy ra phía trước.
Mắt thấy hàng dài kẹt xe này sẽ chẳng thông trong một chốc được, vì thế tôi bảo những người khác chờ trên xe, còn tôi và Đinh Nhất đi lên trước xem thử chuyện gì đã xảy ra.
Ai ngờ khi chúng tôi xuyên qua hàng dài ô tô kẹt cứng, lại thấy con đường núi ở phía trước đã bị rất nhiều xe cảnh sát chặn lại. Chúng tôi đang muốn đi lên tiếp nữa, nhưng bị một cậu cảnh sát đứng bên hàng rào ngăn cách ngăn lại nói: “Xin lỗi, tạm thời phía trước không thể đi qua được, mời anh về xe đợi một lát, đường núi sẽ nhanh chóng được thông thôi.”
Tôi nghe thế thì gật đầu với cậu cảnh sát, sau đó dựa người vào trước hàng rào ngăn cách, vẻ mặt tò mò hỏi: “Đằng trước bị sao vậy? Xảy ra tai nạn xe à?”
Nhưng cậu cảnh sát lại lắc đầu nói: “Tình hình cụ thể như thế nào tôi không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn là không phải tai nạn xe, bây giờ đường núi bị xe cảnh sát của đội kỹ thuật chặn, đồng nghiệp của tôi đang điều phối, lập tức có thể thông xe, vì an toàn của mình, mời hai anh quay về xe trước đi thôi!”
Tôi thấy cậu cảnh sát đã nói rất rõ ràng, ý của cậu ta chính là bảo tôi nhanh về xe, đừng ở đây quấy rối! Vì thế tôi rất tự giác gật đầu với cậu ta, sau đó theo Đinh Nhất đi về xe mình.
Tuy rằng ánh mắt giống nhau, nhưng tôi tin chắc vừa rồi Đinh Nhất hẳn là đã nhìn thấy gì đó, vì thế tôi vừa đi vừa hỏi nhỏ: “Thế nào? Vừa rồi nhìn thấy cái gì?”
Đinh Nhất cau mày lại nói: “Vừa rồi cảnh sát kia không nói dối, trên đường núi đúng là chẳng có gì cả, kẹt xe chính là vì ven đường đỗ quá nhiều xe cảnh sát, chắc hẳn là có vấn đề ở khe núi ven đường…”
“Khe núi có thể có cái gì?”
“Hình như là chiếc xe buýt trước đó chúng ta gặp phải hai lần kia.” Đinh Nhất nói sâu xa.
Nghe anh ta nói như vậy, trong nháy mắt tôi lại nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp được chiếc xe buýt ngày hôm qua, còn có dáng người kỳ dị đứng trên lối đi nhỏ trong xe lúc ấy. Nghĩ đến đây tôi vội hỏi Đinh Nhất: “Là xe buýt lật xuống khe núi à?”
Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Không giống lắm, cảm giác xe buýt cũng chỉ ngừng ở đó, nhưng bởi vì ở giữa có rất nhiều lá cây che mất, cho nên không thấy rõ lắm.”
Tôi nghe xong cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là cách quá xa, tôi cũng không cảm nhận được một tí tàn hồn nào, thật sự rất khó xác định trên xe rốt cuộc có người chết hay không…”
Sau đó chúng tôi trở lại xe chờ không bao lâu thì đường đã được khơi thông, vì thế hai chiếc xe của chúng tôi buộc phải nối đuôi theo dòng xe trước xe sau đi tiếp không thể dừng lại.
Nhưng cũng ngay lúc vượt qua một thoáng vội này, trong chớp mắt tôi cảm nhận được một tia tử khí, vì thế lập tức xoay đầu nhìn về phía chiếc xe buýt du lịch trong rừng cây, tuy rằng đã càng lúc càng xa, nhưng tôi đã có thể khẳng định trăm phần trăm trên đó có thi thể!
Sau đó suốt đường đi, tâm trí của ba chúng tôi đều bị chiếc xe buýt xảy ra chuyện kia hấp dẫn đi mất, đặc biệt là khi tôi nhắc lại với chú Lê tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe buýt đó, chú ấy càng cau chặt mày lại: “Có lẽ đây là nguyên nhân chân chính khiến ông chủ nhà nghỉ kia không chịu tiếp đón xe du khách đó…”
“Chú nói là ông chủ kia đã nhận ra chiếc xe buýt đó sẽ xảy ra chuyện từ lâu ạ?” Tôi giật mình nói.
Chú Lê gật đầu đáp: “Khả năng này rất lớn, trong xã hội hiện nay, người tài ba dị sĩ như chúng ta cũng không hiếm thấy, chỉ là phần lớn họ đều ẩn mình giữa những người bình thường, sống cuộc sống của người bình thường mà thôi.”
Tôi hơi khó hiểu nói: “Nếu ông ta đã nhìn ra xe buýt sắp xảy ra chuyện, vì sao không ngăn họ lại chứ? Không phải thường nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp sao? Sao ông chủ homestay kia có thể lạnh lùng như thế?”
Chú Lê nghe xong thì thở dài và nói: “Có một số việc cũng không đơn giản giống như nhìn bề ngoài vậy đâu, có thể cứu một mạng người đã không phải là việc nhỏ rồi, có lẽ ông chủ homestay kia nhìn ra người trên xe buýt phải chết không thể né được, kể cả bản thân mở miệng ngăn trở, cũng không cứu được bọn họ, trái lại còn gây thêm nghiệp chướng cho mình.”
Tôi tưởng tượng đến những ông bà cụ trên xe kia vốn là vui vẻ đi chơi, kết quả lại cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, thật sự là cảm thán số mệnh vô thường, mọi chuyện khó liệu mà… Chuyện này đã vẽ một cái kết buồn cho chuyến đi đến Lê Thụ Câu của chúng tôi.
Mấy ngày sau, tôi vẫn luôn chú ý đến tin tức trên mạng, chính là muốn xem thử “sự cố” ngày đó rốt cuộc nghiêm trọng tới cỡ nào. Nhưng nói ra cũng quái, tôi lại không nhìn thấy một mẩu tin nào về xe buýt du lịch xảy ra sự cố cả.
Ai ngờ khi chúng tôi đã dần dần quên đi chuyện này, Bạch Kiện lại đưa sự kiện đó đến trước mắt chúng tôi…
Bởi tôi đã trải qua một lần “đại nạn không chết”, thế mới biết một cơ thể khoẻ mạnh quan trọng cỡ nào đối với một người đàn ông, vì thế mỗi tối tôi đều sẽ ra ngoài chạy bộ với Đinh Nhất, đương nhiên, anh ta chủ yếu là dắt chó đi dạo.
Buổi tối hôm nay chúng tôi cũng như bình thường, sau khi chạy bộ thì dắt Kim Bảo đi về, nhưng khi chúng tôi mới vừa đi đến cửa thang máy, lại thấy một bóng người đang ngồi ngủ trên nền đất trước cửa nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.