Chương trước
Chương sau
Hàn Cẩn nghe câu hỏi của tôi thì phì cười vui vẻ: “Nếu là cảnh sát truy nã thật, tôi cũng không đến mức bị thương thành như vậy…”
Tôi nghe thấy cũng đúng! Vết thương sau lưng cô ta là vết dao, thử hỏi có cảnh sát nào bắt người mà dùng dao chứ?
“Vậy cô có thể thuận tiện nói cho tôi biết cô bị thương như thế nào không?” Tôi dò hỏi thử.
Hàn Cẩn cười cười nói với tôi: “Hôm nay tôi không thể tiết lộ bất kỳ bí mật gì của tập đoàn Thái Long trước mặt các cậu, nếu không ngày mai người chết không chỉ có một mình Hàn Cẩn tôi, cậu hiểu không?”
Tôi thất vọng gật đầu nói: “Nếu cô không muốn nói thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng…”
Thế nhưng không ngờ Hàn Cẩn lại nói tiếp: “Tôi là trẻ mồ côi, quê ở Hồ Nam, năm tôi 12 tuổi thì Trung Quốc xảy ra trận lũ lụt trăm năm khó gặp, cha mẹ đặt tôi vào một cái bồn tắm lớn, nhưng bọn họ lại bị lũ cuốn đi mất… Buổi tối hôm lũ tràn đến, tôi phát sốt, cái gì cũng không muốn ăn, vì thế mẹ tôi nấu cho tôi một chén cháo hạt kê, nhưng còn chưa ăn cháo xong thì lũ lụt đã đến. Từ khi đó về sau, tôi không bao giờ ăn cháo hạt kê nữa…”
Tôi thấy lòng rất hụt hẫng, nghĩ đến chén cháo vừa rồi, tôi nói với vẻ áy náy: “Vậy vừa nãy… Xin lỗi, tôi không biết cha mẹ cô…”
Hàn Cẩn ngắt lời tôi nói: “Không cần xin lỗi! Cậu cũng không biết gì cả.”
“Sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
Hàn Cẩn có hơi đau lòng nói cho tôi biết, sau đó cô ta được một nhóm binh lính cứu, đưa đến cơ quan cứu trợ của địa phương. Nhưng ngay lúc đó vì sợ hãi quá độ mà cô ta không nói được câu nào… Đến tận một tuần sau, cô ta mới nói ra tên cha mẹ và địa chỉ gia đình. Đáng tiếc kết quả nhận được lại là, cha mẹ và người thân của cô ta toàn bộ gặp nạn hết! Cô ta trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Những ngày tháng ở viện phúc lợi cực kỳ khó chịu, cũng không phải bởi vì điều kiện sinh hoạt nơi đó không tốt, mà là vì cô ta căn bản không tiếp thu được sự thật bản thân mình trở thành trẻ mồ côi. Lúc ấy những đứa trẻ có tình huống giống cô ta cũng không ít, lớn như vậy mới vào viện phúc lợi, sẽ không có gia đình nào bằng lòng nhận nuôi, lối thoát cuối cùng của bọn họ chính là ở đây đợi đến 18 tuổi, sau đó ra ngoài tự tìm đường mưu sinh.
Có thể vào thời điểm đó, số phận của cô ta đã thay đổi, nhưng hiện giờ xem ra thật sự không biết lúc trước là may mắn hay bất hạnh…
Một buổi sáng, một chiếc xe chở người nước ngoài đến viện phúc lợi, viện trưởng đã nói trước với đám Hàn Cẩn, mỗi năm viện phúc lợi đều sẽ có một nhóm người ngoại quốc đến, bọn họ vào đây để nhận vài đứa trẻ mồ côi có cơ thể bị khuyết tật hoặc là không có người nhận về quốc gia của họ để nuôi nấng.
Nhưng đứa bé hơi lớn hơn một chút trong viện phúc lợi như Hàn Cẩn đều biết, đây là một cơ hội cuối cùng cho mình, nếu được chọn sẽ cùng những cặp cha mẹ này về quốc gia của họ, trở thành công dân hợp pháp của quốc gia đó.
Hôm đó rất nhiều đứa bé đều tranh nhau thể hiện mình, nhưng Hàn Cẩn lại lén trốn ở một bên, cô ta không muốn rời khỏi Trung Quốc, không tin cha mẹ của mình cứ chết đi như vậy! Tuy nhiên có đôi khi vận mệnh cố tình thích đùa giỡn với bạn, người càng muốn đi càng đi không được, nhưng Hàn Cẩn càng không muốn đi, lại cố tình bị một cặp vợ chồng người Mỹ nhìn trúng.
Tất cả thủ tục xuất ngoại được làm xong rất nhanh, từ nay về sau Hàn Cẩn cũng không còn quan hệ gì với Trung Quốc. Thế nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới, sau khi đôi vợ chồng người Mỹ này đưa cô ta xuất ngoại thì lập tức trở mặt.
Hoá ra bọn họ chẳng phải vợ chồng gì cả, thậm chí tất cả thân phận của bọn họ cũng đều là giả, hai kẻ người Mỹ này chính là một cặp chuyên buôn người xuyên quốc gia, mỗi năm bọn họ tìm kiếm những đứa trẻ mồ côi có tư chất tốt ở khắp nơi trên thế giới, sau đó lấy danh nghĩa nhận nuôi để đưa chúng về nước Mỹ, cuối cùng những đứa bé đó đều trở thành học viên đặc biệt của tập đoàn Thái Long.
Những đứa bé ấy từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành một nhóm đặc công ưu tú, bắt bớ đánh nhau, thuốc nổ bắn súng không cái nào không tinh thông. Hơn nữa tập đoàn Thái Long vẫn luôn có cơ chế đào thải người đứng cuối rất tàn khốc, nói cách khác người có thành tích kém nhất trong tất cả các học viên sẽ bị xoá tên.
Nhưng mỗi người trong đám Hàn Cẩn đều biết, cái gọi là xoá tên chính là bị giết chết. Chờ sau khi những đứa trẻ này trưởng thành, trách nhiệm của bọn chúng là phục vụ cho những mảng đen tối có liên quan đến việc kinh doanh của tập đoàn Thái Long trên toàn thế giới.
Hàn Cẩn đã lớn lên như vậy, cô ta nói với tôi lần đầu tiên cô ta giết người là năm 14 tuổi, từ đó cô ta đã hiểu, bản thân mình không thể quay đầu lại nữa, Hàn Cẩn trước đây cũng đã chết rồi.
Nghe Hàn Cẩn kể xong thân thế của mình, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao một người phụ nữ lại lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn độc ác như thế! Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề nên hỏi cô ta: “Vậy tên của cô lúc còn ở Trung Quốc là gì?”
“Hàn Cẩn, cái tên này là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho tôi, cho nên tôi vẫn luôn giữ lại cái tên này.” Hàn Cẩn dửng dưng nói.
Nói thật, tôi thật không nghĩ tới Hàn Cẩn có thể nói nhiều chuyện như vậy với chúng tôi về thân thế của chính mình, tuy rằng cô ta vẫn không muốn nói thêm về tập đoàn Thái Long, nhưng chúng tôi đều hiểu là vì tốt cho mình, suy cho cùng biết càng nhiều thì càng nguy hiểm.
Có lẽ là bởi vì chúng tôi đều không có cha mẹ, cho nên bắt đầu từ hôm đó, quan hệ giữa tôi và Hàn Cẩn đã xảy ra sự thay đổi vi diệu, không còn đề phòng lẫn nhau như lúc trước nữa.
Thực tế tôi vẫn luôn lo lắng Hàn Cẩn bị tập đoàn Thái Long trừng phạt vì chuyện lần trước, nhưng cô ta lại nói cho tôi biết lần này mình bị thương là vì sẩy tay nên bị đối thủ của tập đoàn Thái Long gây thương tích, không có nửa cọng lông quan hệ nào với việc cứu tôi.
Tuy nhiên sau này tôi mới biết, sở dĩ Hàn Cẩn phải một mình đi làm công việc nguy hiểm như vậy thật ra là do tổ chức trừng phạt cô ta vì không hoàn thành nhiệm vụ, tự mình cứu tôi, những việc này là chuyện về sau, chúng ta để sau hãy nói…
Vài ngày sau vết thương trên lưng Hàn Cẩn bắt đầu kết vảy, tuy rằng miệng vết thương khép lại không nhanh lắm, nhưng cũng đã tốt hơn so với mong muốn của chúng tôi rất nhiều, Hàn Cẩn cũng chuyển từ chiếc sô pha bị chiếm đóng bấy lâu vào trong phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay tôi dùng hết khả năng để bồi bổ cho cô ta. Cái gì mà canh gà mái này! Canh ba ba này! Tôi đều đã nấu hết cho cô ta, làm Đinh Nhất ngày ngày cười nhạo tôi cứ như ông chồng hầu hạ nàng dâu ở cữ.
Nhưng mà ăn mãi cuối cùng cũng chẳng thấy Hàn Cẩn béo ra, Đinh Nhất và Kim Bảo lại rõ ràng mập lên không ít!? Nhìn hai người bọn họ cứ sớm tối mỗi ngày giả mô giả dạng đi chạy bộ, tôi rất nghi ngờ có phải bọn họ chỉ xuống dưới lầu ngồi một lát rồi lại đi lên hay không?
Tối hôm nay chúng tôi đang ở trong nhà ăn cơm, Đinh Nhất lại đột nhiên nhận được điện thoại của chú Lê, nói tôi và Đinh Nhất bây giờ đến nhà chú ấy một chuyến! Hai chúng tôi thấy đã giờ này còn gọi mình qua, nhất định là có chuyện gì đó. Vì thế chúng tôi đành phải để một mình Hàn Cẩn ở nhà, đương nhiên còn có Kim Bảo ở cùng cô ta.
Khi chúng tôi vội vàng chạy tới trước cửa nhà chú Lê, trong lòng tôi ít nhiều cũng hơi chột dạ. Bởi vì chuyện của Hàn Cẩn xảy ra đột ngột, hơn nữa chú Lê không thích Hàn Cẩn lắm, cho nên tôi và Đinh Nhất đều không ai nói việc này cho chú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.