Chương trước
Chương sau
Sau đó tôi đến tiệm mua đồ ăn sáng, trong lúc xếp hàng tôi còn mở mạng lên tìm tòi xem phụ nữ bị mất máu quá nhiều nên bồi bổ như thế nào. Khung kết quả nhảy ra toàn là mấy cái phụ nữ mất máu sau khi sinh, phụ nữ ở cữ như thế nào, phụ nữ sinh non phải làm sao??!
Xem đến mức đầu óc tôi choáng váng, cuối cùng tôi rốt cuộc cũng tổng kết lại mấy điều, đó chính là những phụ nữ mất máu quá nhiều đều cần uống nước đường đỏ! Hầm con gà mái già! Nghĩ đến đây trong lòng tôi kêu oan mải miết, vợ của chính mình còn chưa biết ở chỗ nào đấy, lại còn phải hầu hạ người phụ nữ như Hàn Cẩn.
Nhưng mà tôi nghĩ đi nghĩ lại, tốt xấu gì người ta cũng đã cứu mạng mình hai lần, mặc dù thân phận của người phụ nữ này đã trở thành bí ẩn, nhưng hiện giờ xem ra, lúc cô ta nguy hiểm nhất lại có thể chạy đến nhà của tôi, không phải điều này mang ý nghĩa là thật ra chúng tôi quen thuộc hơn mình nghĩ à?
Khi tôi xách đồ ăn sáng trở về, vừa lúc nhìn thấy Đinh Nhất đang kiểm tra miệng vết thương trên lưng cho Hàn Cẩn, mà Hàn Cẩn vẫn nhắm chặt mắt không có xu hướng tỉnh lại! Tôi hơi căng thẳng bước qua nói: “Thế nào rồi? Cô ta vẫn mãi không tỉnh sao?”
Đinh Nhất lắc đầu, thở dài nói: “Chờ thêm chút đi, nếu tối hôm nay vẫn ngủ như vậy thì phải đưa đến bệnh viện!”
Tôi nhìn thoáng qua đồ ăn sáng trong tay mình, xem ra canh miến huyết vịt bên trong là mua thừa rồi, với tình hình này của Hàn Cẩn, đừng nói là canh, dù là một ngụm nước cũng không uống được!
Đinh Nhất đúng là không ngại gì cả, anh ta tuỳ ý lục lọi trong túi, bưng tô canh miến huyết vịt kia ra, uống hai ba ngụm đã cạn sạch, uống xong còn nói với tôi: “Canh hơi nhạt…”
Ăn xong bữa sáng, tôi thử đút một ít nước cho Hàn Cẩn, cô ta không từ chối, nhưng cũng không uống được bao nhiêu. Sau đó tôi để cho Đinh Nhất về phòng ngủ bù, một mình vừa chơi di động vừa trông Hàn Cẩn.
Nhưng chơi mãi, tôi bắt đầu không kìm được quan sát Hàn Cẩn một cách tỉ mỉ. Đến bây giờ cô nàng này vẫn là một người phụ nữ bí ẩn trong lòng tôi, đối với thân phận của cô ta, tuổi tác, thậm chí tên thật, tôi đều không biết…
Khi lần đầu tiên biết cô ta, cô ta tên Diệp Tri Thu, bề ngoài là một cô gái dịu dàng nhút nhát, nhưng mặt sau lại là một Hàn Cẩn tàn nhẫn độc ác, làm việc không từ thủ đoạn. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô ta đây? Hay là người nào cũng không phải?
Cũng không biết có phải Hàn Cẩn cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình hay không, cô ta lại đột nhiên mở mắt không hề báo trước. Vì tôi đang tập trung tinh thần nhìn khuôn mặt cô ta và suy nghĩ về vấn đề này, cho nên chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào, bị cô ta làm giật nảy mình!
Tôi đỏ mặt, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi, tôi chỉ là, là muốn xem xem cô tỉnh hay chưa…”
Kết quả là, sau khi tôi nói xong nhìn lại Hàn Cẩn, phát hiện hai mắt của cô ta vô thần, không có tiêu cự, nhìn thế nào cũng không giống một người đã tỉnh táo.
“Hàn Cẩn…” Tôi nhỏ tiếng gọi cô ta.
Nghe thấy tôi gọi tên mình, hình như cô ta có một chút phản ứng, nhưng chỉ ngay sau đó lại nhắm mắt lại. Tôi ghé lại gần trước mặt cô ta nhỏ giọng gọi tên: “Hàn Cẩn…” Nhưng cô ta vẫn chẳng có chút phản ứng gì như cũ.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này bị gì vậy? Họ hàng với Trương Phi chắc! Ngủ có thể mở mắt á?
Buổi trưa Đinh Nhất tỉnh dậy, lại tiêm cho Hàn Cẩn một lọ thuốc hạ sốt, lúc này Hàn Cẩn vẫn không có chút dấu hiệu nào là muốn tỉnh lại. Tôi nói chuyện cô ta mở mắt ra lúc sáng cho Đinh Nhất. Anh ta nghe xong nói với tôi: “Đó không phải là tỉnh lại thật sự đâu, hẳn chỉ là cô ta cảm thấy bên cạnh có người, một loại phản ứng theo bản năng. Trước đây nhất định là Hàn Cẩn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp đặc biệt, nên cho dù là lúc bản thân bị thương nặng, vẫn có thể có phản ứng với những chuyện xảy ra bên ngoài…”
Tôi nghe mà líu lưỡi liên tục: “Thật là một người phụ nữ đáng sợ!”
Rất nhanh đã tới buổi tối, Hàn Cẩn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại như cũ! Trước đó tôi và Đinh Nhất cũng thương lượng rồi, nếu lúc này cô ta còn không tỉnh, vậy chỉ có thể chuẩn bị đưa đi bệnh viện! Kết quả đang lúc chúng tôi phát rầu vì trên người Hàn Cẩn kể cả một cái chứng minh nhân dân cũng không có, làm sao đưa đi bệnh viện được, cô ta đột nhiên từ từ tỉnh dậy…
Tôi thấy thế lập tức đi sang nhẹ nhàng đỡ cô ta lên và nói: “Cái cô này giỏi, cô vẫn ngủ suốt từ hôm qua đến giờ, cô nhìn coi bên ngoài trời lại tối nữa rồi!”
Lúc này Hàn Cẩn mở miệng muốn nói chuyện, kết quả phát hiện giọng nói của mình không phát ra được tiếng nào, tôi lập tức bảo Đinh Nhất rót cho cô ta một ly nước ấm để uống.
Trước đó tôi cũng không biết khi nào cô ta có thể tỉnh, nên ninh một nồi cháo hạt kê trên bếp từ sớm, đây cũng là dựa theo công thức của sản phụ để làm. Giờ thấy Hàn Cẩn đã tỉnh, tôi bèn thử hỏi cô ta: “Trong phòng bếp có cháo hạt kê, tôi múc cho cô một chén nhé?”
Hàn Cẩn có lẽ là không nghĩ tới việc tôi còn có thể nấu cháo cho cô ta, đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó lại gật đầu nói: “Được…”
Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên tôi nấu cháo hạt kê, vì không biết khi nào Hàn Cẩn tỉnh lại, nên nồi cháo này ninh hơi lâu quá, bây giờ xem thử, cháo nấu rất vừa lửa, sánh sệt nhuyễn mịn, rất dễ ăn.
Khi tôi bê chén cháo này lên cho Hàn Cẩn, cô ta lại ngây người ra nhìn cháo, cũng không nói ăn hay là không ăn. Làm tôi rất xấu hổ nói: “Đây là tôi mới tự mình học làm, có lẽ ăn không ngon lắm, có điều cô yên tâm, chắc chắn không bị khét đâu!”
Hàn Cẩn phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói với tôi, “Không phải, cháo của cậu nấu rất ngon, chẳng qua vừa rồi tôi thấy cháo này thì nhớ lại mẹ của mình, bữa cơm cuối cùng bà ấy làm cho tôi chính là nấu một chén cháo loãng… “
Hàn Cẩn nói xong bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, đến tận khi ăn sạch hết cả chén cháo! Đinh Nhất thấy cô ta ăn rất ngon miệng, bèn tò mò hỏi tôi: “Cháo này của cậu bỏ cái gì vào vậy? Có vẻ như ăn ngon lắm nhỉ!”
Tôi nghe thế thì nói với vẻ mặt đắc ý: “Cháo này phải chú ý khá nhiều đó, trong này có hạt kê, táo đỏ, long nhãn, cẩu kỷ, đường đỏ…” Vì thế tôi vạch đầu ngón tay kể cho anh ta một đống thứ, Đinh Nhất bèn tự đi vào bếp múc một chén…
Tôi thấy Hàn Cẩn ăn xong rồi, bèn hỏi cô ta còn muốn múc thêm chén nữa hay không? Nhưng Hàn Cẩn lại lắc đầu nói: “Tối hãy ăn, bây giờ tôi muốn nghỉ một chút đã…”
Tôi nghĩ cũng đúng, nếu bạn không ăn gì một ngày một đêm, cũng không thể bỗng dưng ăn nhiều thứ vậy được! Vì thế tôi chậm rãi đỡ Hàn Cẩn nằm sấp xuống.
Nhìn Hàn Cẩn trước mắt yếu ớt như thế, mấy lần tôi muốn hỏi chuyện ai làm cô ta bị thương thành như vậy, nhưng mỗi lần lời nói ra đến miệng rồi đều nuốt trở vào. Làm đến cuối cùng, cả Hàn Cẩn cũng không chịu nổi, mở miệng nói với tôi: “Ấp a ấp úng cả buổi làm gì vậy? Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”
Nghe cô ta bảo thế tôi bèn cười khan vài tiếng và nói: “Sao cô lại bị thương thế? Vì sao không thể đến bệnh viện? Không phải là bị cảnh sát truy nã đấy chứ?”
Nhưng tôi vừa hỏi những lời này ra khỏi miệng thì hối hận ngay, bạn nói xem nếu người ta thực sự bị cảnh sát truy nã, tôi không biết còn được, về sau nhiều nhất coi như là người không biết không có tội, ngộ nhỡ cô ta thật sự nói với tôi mình là tội phạm quan trọng bị cảnh sát truy nã… Bạn nói tôi nên cứu hay không cứu đây hả?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.