Chương trước
Chương sau
Mẹ Đậu Đậu nghe vậy thì nói: “Ôi trời, chuyện của bạn anh giống hàng xóm nhà tôi quá! Gia đình anh Tôn cũng tốt lắm, đáng tiếc ông trời không có mắt, để Tiểu Lượng bị thành như vậy.”
Mẹ Đậu Đậu kể cho tôi nghe, nhà anh Tôn vốn có ba người sống rất hạnh phúc. Tiếc là năm năm trước, lúc Tiểu Lượng và mẹ cậu bé đứng chờ xe buýt. Đột nhiên cậu bé bị đứa nhỏ đứng cạnh đùa ác đẩy làm Tiểu Lượng ngã xuống lòng đường. Đúng lúc này có chiếc xe buýt vào trạm, sắp chèn vào Tiểu Lượng rồi!
Mẹ của Tiểu Lượng vì cứu con nên nhào vào ôm cậu bé… Kết quả mẹ Tiểu Lượng chết ngay tại chỗ, Tiểu Lượng bị thương nặng trở thành người thực vật.
Mà đứa trẻ đẩy Tiểu Lượng xuống đường cũng chỉ mới khoảng bốn tuổi, cảnh sát không thể truy cứu trách nhiệm của nó nên cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Một gia đình ba người đang tốt đẹp, chỉ trong vòng một đêm đã cửa nát nhà tan. Dù anh Tôn rất đau khổ nhưng Tiểu Lượng bắt buộc phải có người chăm sóc, cho nên anh không thể gục ngã được. Mấy năm này đều do một mình anh Tôn chăm sóc Tiểu Lượng, mẹ Đậu Đậu thấy anh sống không dễ dàng nên thỉnh thoảng cũng mua thức ăn và làm chút việc vặt giúp.
“Mấy năm nay Tiểu Lượng vẫn không chuyển biến tốt à?” Tôi hỏi.
Mẹ Đậu Đậu lắc đầu: “Không, vẫn như thế…”
Tối hôm đó sau khi về nhà, tôi kể chuyện mình vừa hỏi thăm được với chú Lê. Thấy chú mãi không nói gì mà chỉ ngồi lần tràng hạt bằng gỗ Tử Đàn, tôi hơi không kiên nhẫn thúc giục: “Chú Lê à, chú biết được cái gì thì mau nói ra đi! Cháu gấp muốn chết rồi!”
Chú Lê thở dài nói: “Nếu chú không đoán lầm thì trong khu chung cư này có người bày trận pháp lấy mạng trả mạng. Từ chuyện những người gặp tai nạn đều là trẻ em, thì người mà kẻ kia muốn cứu chắc hẳn cũng là một đứa trẻ. Cho nên chú mới bảo cháu đi nghe ngóng thử xem trong khu này có đứa trẻ nào bị bệnh trường kỳ hay không.”
Tôi tò mò hỏi chú Lê: “Vậy lúc đêm qua chú đứng một lúc lâu dưới tòa nhà B2 là để làm gì ạ? Chẳng lẽ chú nhìn ra tòa nhà kia có vấn đề?”
Chú Lê đắc ý nói với tôi: “Cháu không biết cái này đâu! Đêm qua lúc chú đi đến bên dưới tòa nhà kia thì phát hiện trên cửa sổ của một căn hộ có treo một mặt gương nhỏ, dù không đáng chú ý nhưng lại rất khả nghi. Sau đó chú lại phát hiện trong cái chòi nghỉ chân đối diện với cái gương đó, ở một nơi khó ai phát hiện ra vậy mà cũng có một cái gương nhỏ khác! Điều này làm chú không thể không nghi ngờ công dụng của những tấm gương này.”
“Treo gương lên không phải là để cản tai ương ạ?” Tôi không hiểu.
Chú Lê lắc đầu: “Treo một chiếc gương là cản tai họa, nhưng nếu treo thêm cái gương khác đối diện ở phía dưới nó! Rồi lại tiếp tục đối chiếu với những cái gương khác nữa… Chú phát hiện trong khu chung cư này có rất nhiều mảnh gương như vậy. Đến tối, nếu cháu dùng một cái đèn pin soi vào một chiếc gương sẽ thấy tia sáng của nó chiết xạ đến chiếc gương nhỏ treo trên cửa sổ của căn hộ kia…”
Tôi càng nghe càng thấy mơ hồ, nên hỏi chú Lê: “Thế cứ đối chiếu gương như thế thì được cái gì ạ?”
“Dùng để nhiếp hồn! Thằng nhóc ngốc! Đây là một loại tà thuật Nam Dương. Nếu chú không đoán nhầm thì nhà họ Tôn kia nhất định có thứ nào đó rất tà môn!” Chú Lê nói với vẻ mặt rất chắc chắn.
“Ý chú nói là, những chuyện ngoài ý muốn xảy ra với đám trẻ trong khu này, đều là vì chiếc gương nhiếp hồn kia gây ra ạ?” Tôi giật mình.
Chú Lê chắp tay sau lưng, đi đến ban công rồi nhìn xuống dưới, sau đó chú quay đầu nói với tôi: “Hi vọng là chú đoán sai, nếu không sau này sẽ còn xảy ra nhiều chuyện nữa…”
Nghe chú nói vậy, tôi vội đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo đi xuống nhà, chú Lê hỏi tôi: “Trễ thế này cháu còn đi đâu?”
Tôi vừa đi vừa nói: “Cháu đi phá hủy mấy tấm gương kia ạ! Làm như thế chẳng phải có thể phá tà thuật của kẻ kia sao?”
Đinh Nhất đứng gần đấy kéo tôi lại: “Cậu đợi chút, nếu đơn giản như vậy thì sao đêm qua sư phụ không đi phá luôn cho rồi?”
Tôi ngẩn người, không biết nói gì nữa: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ khác xảy ra chuyện được?”
Chú Lê nhíu mày thật sâu và nói: “Cháu đừng gấp, để chú suy nghĩ một chút… nghĩ thử xem nào!”
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu tôi đau như muốn nứt ra, đêm ngủ nằm mơ mà cũng mệt mỏi hệt như không ngủ cả một đêm vậy. Trong mơ tôi thấy mình cứ đi khắp nơi phá hủy những tấm gương trong khu chung cư. Nhưng cho dù tôi phá thế nào cũng không hết, cứ như thể trong khu chung cư treo vô cùng vô tận những tấm gương nhỏ vậy.
Lúc ăn sáng, chú Lê nhìn thấy đôi mắt gấu mèo của tôi thì biết đêm qua tôi ngủ không được ngon, hẳn là đang suy nghĩ xem phải giải quyết việc này như thế nào. Chú ấy đã nói tà thuật của Nam Dương không dễ đối phó, làm không tốt còn rước họa vào thân ấy, cho nên nhất định phải để chú ấy nghĩ ra kế sách an toàn mới được…
Cuối cùng nhẫn nhịn mấy ngày, chú Lê thực sự không thể nghĩ ra cách nào tốt, đành phải gọi điện cho đại sư huynh của mình, để ông ấy tới trả món nợ lần trước còn thiếu chúng tôi, cùng chú Lê nghĩ cách đối phó với thuật nhiếp hồn này.
Liêu đại sư tiếp điện thoại rất nhanh, nghe chú Lê nói qua tình huống bên này xong, sáng hôm sau ông ấy đáp máy bay tới đây luôn. Để tiện làm việc, Liêu đại sư và hai đồ đệ cùng ở lại nhà tôi. Dù sao trong nhà vẫn còn một phòng cho khách, vừa đủ cho thầy trò ông ấy.
Họ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau bắt đầu đi dạo quanh khu chung cư, quả nhiên đúng hệt như những gì chú Lê đã nói, họ phát hiện trong khu này có rất nhiều cái gương nhỏ kỳ lạ. Nếu là với những người không hiểu chuyện thì sẽ không phát hiện được ra chúng…
Đến đêm, Liêu đại sư bảo chúng tôi tìm cái thang có thể trèo lên được chỗ mấy cái gương, sau đó chấm điểm chu sa trên những tấm gương đó, làm thế này có thể tạm thời ngăn cản thuật nhiếp hồn, cũng không bị người thi thuật phát hiện ra ngay.
Tôi thấy cả chú Lê lẫn Liêu đại sư đều có vẻ khá kiêng kị cái tà thuật Nam Dương này, không biết thứ tà thuật đó đáng sợ đến mức nào mà để cho hai lão này cẩn thận đối phó đến vậy.
Về sau Liêu đại sư nói cho tôi biết, thứ tà thuật Nam Dương này bắt nguồn từ vùng Tứ Xuyên, Vân Nam của nước tôi. Sau này nó được lưu truyền đến vùng Đông Nam Á, rồi kết hợp với vu thuật ở đó và trở thành tà thuật Nam Dương như bây giờ.
Tà thuật Nam Dương là thứ có thể cứu người, cũng có thể hại người, chủ yếu nó dựa vào tâm của người thi thuật có chính đáng hay không. Trong số các tà thuật Nam Dương thì nổi danh nhất là Hàng thuật và Cổ thuật, những thuật còn lại là Dược thuật, Phù thuật, Trùng thuật… đều được ít người biết đến.
Xem ra nếu chúng tôi muốn biết bối cảnh của gia đình họ Tôn này thì phải nhờ người giúp đỡ mới được! Tôi gọi điện cho Bạch Kiện, tôi giúp anh ta nhiều lần như vậy, hẳn lần này anh ta phải giúp tôi được một lần chứ?
Bạch Kiện là người nói là làm, khi tôi đưa địa chỉ nhà họ Tôn nhờ hỗ trợ điều tra thêm về gia đình này, anh ta đồng ý ngay! Tôi còn cố ý cường điệu nói muốn tra ra cả tổ tiên ba đời nhà họ nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.