Chương trước
Chương sau
Đinh Nhất nhìn tôi, sau đó lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, tóm lại là có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó! Nếu không cậu thử đi hỏi sư phụ của tôi xem!”
Hôm sau gặp chú Lê, tôi kể lại chuyện xảy ra ở khu chung cư cho ông ấy nghe. Chú nghe tôi nói mấy năm nay xuất hiện mười mấy vụ trẻ em ngã lầu chết thì sầm mặt, ông ấy nói: “Nhiều như vậy cơ à? Nếu như tất cả đều bị ngã lầu chết thì có phải quá trùng hợp rồi hay không?”
Tôi khẽ nhẹ: “Có phải phong thủy của khu chung cư này có vấn đề không?”
Chú Lê lắc đầu: “Nếu chỉ là vấn đề về phong thủy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Thế này đi! Tối nay chú sẽ đến khu chung cư của mấy đứa xem thử, nhớ mua chút đồ nhắm, ba chúng ta cùng…”
Đây là lần đầu tiên chú Lê chính thức đến nhà tôi, dù đã quen thân như vậy nhưng vẫn còn hơi lúng túng, thế là tôi và Đinh Nhất đến siêu thị mua thức ăn và thịt, chuẩn bị đến tối làm mấy món nhắm.
Đến tối chú Lê tới, thấy hai chúng tôi luống cuống ở trong bếp thì không chịu nổi, đuổi hai đứa ra ngoài, sau đó tự làm đồ ăn. Chắc chú ấy không muốn lát nữa bị chúng tôi đầu độc!
Đừng nhìn chú Lê uống rượu nhiều thế, nhưng từ xưa đến nay chưa say bao giờ, mà tôi cũng chưa từng thấy ông ấy say lần nào. Cho dù là uống cùng chúng tôi hay uống với khách thì chú đều uống rất nhiều.
Sau bữa cơm, chú Lê đi đến ban công, nhìn lướt qua chiếc chuông gió mà tự tay chú từng treo lên, sau đó quay đầu lại hỏi chúng tôi: “Bây giờ chiếc chuông gió này có còn kêu không?”
Chú ấy không nhắc tới thì tôi cũng quên mất, không biết từ lúc nào mà chiếc chuông gió này không còn vang lên những âm thanh có quy luật như trước đây. Cả chiếc thang máy tự động mở cửa ngoài kia dường như cũng trở nên rất bình thường.
Chú Lê nghe tôi kể xong thì mỉm cười nói: “Xem ra cuối cùng cô gái đó cũng buông bỏ chấp niệm mà rời đi rồi…”
Ba chúng tôi đứng ở ban công cho bay bớt mùi rượu, sau đó chuẩn bị xuống dưới tầng đi dạo, để chú Lê xem thử phong thủy của nơi này có vấn đề gì hay không.
Lúc này là 11 giờ 30 tối, còn nửa giờ nữa là đến nửa đêm 12 giờ, chú Lê đã từng nói đây là thời điểm mà âm khí nặng nhất trong ngày. Nếu trong khu chung cư này thật sự có thứ gì tà môn, thì chắc hẳn vào thời gian này chúng tôi có thể nhìn thấy một số chuyện đặc biệt…
Dù vào khoảng giờ này mọi nhà đều chưa tắt đèn đi ngủ hết, nhưng những người hay tản bộ trong khu chung cư như các ông bà già và một số gia đình có con nhỏ đều lần lượt trở về nhà hết rồi, nên trong khu chung cư lúc này hơi vắng lặng.
Thỉnh thoảng có mấy chiếc ô tô về muộn nhưng phần lớn đều lái thẳng vào hầm gửi xe. Một khu chung cư an tĩnh, yên bình như thế này, ai có thể tin được trong mấy năm qua lại có mười mấy đứa bé bị ngã chết chứ?!
Chú Lê vẫn không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng đi trước mặt chúng tôi. Tôi biết lúc này không thể quấy nhiễu ông ấy nên vẫn luôn im lặng đi theo phía sau. Đi được một lúc, bỗng chú ấy đứng lại trước tòa nhà B2, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên…
“Sao thế ạ? Tòa nhà này có vấn đề gì ư?” Tôi hỏi.
Chú Lê không trả lời tôi ngay mà liên tục bấm ngón tay tính toán cái gì đó. Sau đấy ông ấy quay lại nói với tôi và Đinh Nhất: “Mấy ngày tới hai đứa đi hỏi thăm trong khu này xem, có con cái nhà ai bị bệnh nhiều năm rồi không, có thể là bị liệt nằm giường hoặc hôn mê mãi không tỉnh!”
Tôi gật đầu, nhưng lại thầm không hiểu đi hỏi thăm tin này để làm gì…
Nếu muốn tìm hiểu về những tin đồn ở đây thì nhất định phải tìm một phụ nữ đang sống ở đây mới được. Sáng hôm sau, tôi đi đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng rất đông khách trong khu này, quả nhiên là gặp được chị hàng xóm Viên Phỉ Nhi ở ngay lầu dưới.
Vừa bước vào cửa hàng tôi đã nghe thấy tiếng chị ấy gọi rất nhiệt tình: “Tiến Bảo! Đây này! Ở đây có chỗ!”
Tôi gật đầu với chị ấy rồi ra hiệu là mình đi mua đồ ăn sáng trước đã.
Tôi bê bữa sáng đến cạnh chị ấy rồi cười nói: “Trùng hợp quá!”
Viên Phỉ Nhi cười to: “Trùng hợp cái gì mà trùng hợp! Em cứ đến đây ăn sáng mỗi ngày thì ngày nào cũng sẽ gặp được chị thôi.” Nói rồi chị ấy lại nhìn tôi với ánh mắt rất mập mờ: “Đinh Nhất đâu rồi? Sao hôm nay không thấy cậu ấy đi cùng em?”
“Chắc anh ấy đưa chó đi dạo rồi! Em ăn xong sẽ mua đồ về cho…” Tôi nói qua loa.
Viên Phỉ Nhi uống một hớp sữa đậu nành rồi nói: “Phải rồi nhỉ, chị nghe mẹ Đậu Đậu nói là em cứu con chó của nhà cô ấy hả?”
“Mẹ Đậu Đậu?” Tôi chưa hiểu chị ấy đang nói tới ai.
Viên Phỉ Nhi trợn mắt nhìn tôi: “Thì chính là chủ của con chó trông giống gấu Teddy ấy.”
Tôi bật cười: “Chị nói thế là em biết ngay ai rồi! Hôm đó cũng trùng hợp thôi, bây giờ em cũng nuôi chó nên không thể thấy chết mà không cứu được. Đúng rồi, em muốn hỏi chị chuyện này…”
Viên Phỉ Nhi thả bánh bao trong tay xuống, nghiêm túc nói với tôi: “Hỏi đi! Chỉ cần là chuyện chị biết, chắc chắn sẽ nói hết với em!”
Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc của chị ấy làm cho buồn cười, tôi nói lại chuyện chú Lê bảo hôm qua để hỏi thăm chị ấy. Viên Phỉ Nhi suy nghĩ rồi bảo: “Tình trạng như lời em nói thì chị biết một trường hợp đấy. Đứa bé kia họ Tôn, mấy năm trước gặp tai nạn bị thương ở đầu nên thành người thực vật, chị nhớ hình như nhà thằng bé ở tòa B2 thì phải.”
Tôi nghe thấy có hi vọng nên hỏi thêm thông tin từ Viên Phỉ Nhi, không ngờ chị ấy lại nói: “Chị biết có thế thôi, nếu em muốn chi tiết hơn thì phải hỏi mẹ Đậu Đậu, cô ấy là hàng xóm đối diện nhà kia.”
“Mẹ Đậu Đậu ở đối diện với nhà kia ạ? Tốt quá rồi!” Tôi vui vẻ nói.
Đến tối, tôi đưa Kim Bảo đến chỗ thường xuyên có thể nhìn thấy Teddy đi dạo, đúng là thấy mẹ Đậu Đậu đang ôm nó ngồi trên ghế đá.
Tôi bèn mỉm cười đi tới bắt chuyện với cô ấy: “Sao thế? Đậu Đậu vẫn chưa dám xuống đất à?”
Mẹ Đậu Đậu cười khổ nói với tôi: “Đúng vậy! Chỉ cần đặt nó xuống đất là nó lại phát run, tôi thấy mà xót ruột nên đành phải bế nó lên…”
Lúc này Kim Bảo nhìn thấy Đậu Đậu, nó nhấc hai chân lên muốn chơi với Đậu Đậu, tôi thừa cơ bảo mẹ Đậu Đậu thả nó xuống đất. Có lẽ do gặp được bạn nên tâm trạng nó khá tốt, không xuất hiện trạng thái như mẹ Đậu Đậu vừa nói.
Hai con chó ngửi lẫn nhau, sau đó bắt đầu chơi trò rượt bắt. Mẹ Đậu Đậu thấy thế thì vui lắm, định chạy qua nựng yêu nó một chút. Nhưng tôi ngăn cô ấy lại và nói: “Cứ để bọn chúng tự chơi với nhau đi, giờ cô mà qua đó có khi nó lại nghĩ tới chuyện sợ hãi đấy!”
Mẹ Đậu Đậu cười xấu hổ, lại ngồi trở về ghế đá. Tôi thừa cơ ngồi xuống cạnh cô ấy, sau đó giả vờ nói bâng quơ: “Tôi cũng có người bạn yêu chó lắm, nhưng yêu chó là bởi vì mấy năm trước con của cậu ấy gặp chuyện không may, trở thành người thực vật, sau nửa năm là qua đời, nên cậu ấy rất để ý đến con chó mà con mình nuôi khi còn sống, chắc cậu ấy coi đó là một loại ký gửi niềm nhung nhớ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.