Đi mãi chúng tôi mới nhìn thấy một nhà khách hai tầng tên là Quan Hồ, thoạt nhìn vẫn rất vững chắc, vì thế chúng tôi bèn thương lượng vào xem rồi nói, được thì buổi tối hôm nay cứ ở đây đi!
Chúng tôi vừa nói vừa đi vào phía trong, tôi đi tuốt đằng trước, kết quả mới vừa đi vào, tôi lập tức lui trở lại. Chú Lê thấy vẻ mặt kinh hãi đó thì hỏi tôi làm sao thế?
Tôi nuốt nước miếng nói: "Bên trong đặt mấy cỗ quan tài..."
Chú Lê nghe xong cũng nhăn mày lại, sau đó nhẹ nhàng đẩy tôi ra, tự mình dẫn đầu đi vào. Đinh Nhất cũng theo sát đằng sau, chỉ còn dư lại tôi và lão Triệu đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
"Sao anh không đi vào?" Tôi buồn cười hỏi anh ấy.
Không ngờ lão Triệu đáp rất hợp lý hợp tình: "Anh sợ!"
Tôi không nhịn được cười: "Bác sĩ như anh mà còn sợ người chết ư?"
"Ai nói anh sợ người chết? Cái anh sợ là quan tài..."
Hoá ra khi lão Triệu còn nhỏ bởi vì ham chơi, lúc cùng cha mẹ đi tham gia lễ tang của một trưởng bối, lén lút đi đến phía sau linh đường chỗ đặt quan tài để chơi, lúc ấy vì vóc dáng nhỏ, căn bản không nhìn thấy xác chết trong quan tài.
Mà lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một cỗ quan tài sơn son to như vậy, lập tức liên hệ đến người nằm bên trong đã chết, vì thế càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng khóc thét giữa linh đường nhà người ta.
Do chuyện này, lão Triệu về nhà phát sốt luôn, từ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001944/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.