Chương trước
Chương sau

Đàm Lãng Phong đã bị rất nhiều người chú ý tới, bởi vì ông ta là người đầu tiên đi ra từ cửa ải thứ tư, cho nên tin rằng ông ta hiểu rất rõ tình hình của cửa thứ tư.
Rất nhanh, Đàm Lãng Phong đã cúi đầu ủ rũ đi ra, ông ta đang không ngừng phân tích phần thưởng của tháp Lưu Ly, luôn cảm thấy thứ này có chút lỗ.
“Dù sao tôi cũng là người đầu tiên đến được cửa thứ tư, sao lại chỉ cho tôi chút phần thưởng này chứ? Quả thực là quá lỗ rồi” Ông ta lẩm bẩm, dường như rất không hài lòng với chuyện này.
Lúc này ông ta vừa ra khỏi cửa liền phát hiện ra mình đã bị vô số người vây quanh, hơn nữa, trên mặt của đám người này đều mang theo vẻ tò mò.
“Người anh em, có phải ông nên nói cho chúng ta biết tình hình của nơi này không?” “Đúng vậy, ông ở bên trong đã xảy ra những chuyện gì? Mau nói ra hết đi”. Mọi người đều rất chờ mong nhìn ông ta, muốn ông ta kể ra hết tất cả mọi chuyện.
“Ha ha, bên trong không có thứ gì cả, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ. Tôi nói cho mọi người biết, bên. trong đó nơi nào cũng có nguy hiểm”
Thấy đám người này muốn mọi toàn bộ thông tin từ mình, trên mặt ông ta không khỏi lộ ra thần sắc khinh thường.
Sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Mặc dù không biết đối phương nói thật hay nói dối, nhưng bọn họ luôn cảm thấy rất khó hình dung chuyện này.
“Nếu như không

rồi.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều không thèm để ý đến Đàm Lãng Phong nữa mà là quay người quan sát tình hình ở bên kia.
Lúc này, Đàm Lãng Phong cũng rất ngạc nhiên, mọi chuyện lại phát triển thành thế này, sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi.
“Người của Diệt Thiên Tông có thể thuận lợi tiến vào trong, rốt cuộc là tình huống gì đây?”
Ông ta hận không thể nhanh chóng làm rõ ra được chuyện này.
Vừa quay đầu, ông ta liền nhìn thấy thủ lĩnh của quân hộ vệ Hoàng thành vội vã chạy tới. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao các cậu lại bị một tên nhóc tầm thường đánh bại?”
“Diệt Thiên Tông này rốt cục có lại lịch gì? Dám tìm đường chết trong Hoàng thành của chúng ta.”
Vẻ mặt của thủ lĩnh cực kỳ tức giận, không ngờ người của Diệt Thiên Tông đánh bại được hết thuộc hạ của anh ta.
Anh ta vốn đã hạ lệnh xuống tuyệt đối không cho phép người của Diệt Thiên Tổng tiến vào trong, nhưng không ngờ đối phương lại mạnh mẽ xông vào.
Hơn nữa, vì để có thể tiến vào bên trong, bọn chúng còn đánh cho những quan hệ vệ dưới tay mình không ra hình người.
Nghĩ tới đây, trên mặt anh ta lộ ra thần sắc bực bội.
“Mẹ nó. Rốt cục là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đám người kia coi trời bằng vung sao?”
Trước khi đến đây, anh ta đã báo cáo chuyện này lên cho Hoàng đế, cho nên kế tiếp liền đợi Hoàng để tiến hành xử lý Trần Bình thôi.
Mặc dù đối phương là một Tông môn vô cùng lớn mạnh, nhưng đối với loại chuyện làm nhục Hoàng tộc như thế này, bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ.
Anh ta biết bản thân mình không cách nào có thể trừng trị được Trần Bình, nên giờ phút này, chuyện duy nhất có thể làm được chính là lợi dụng lực lượng của Hoàng gia để ra tay với Trần Bình,
“Thủ lĩnh, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh không biết tên kia giảo hoạt cỡ nào đâu. Tôi đã nói với anh ta là không được phép tiến vào, nhưng không ngờ anh ta lại phách lối như thế?
Đàm Lãng Phong trông thấy dáng vẻ của đối phương nổi giận đùng đùng như vậy, không nhịn được lộ ra một nụ cười sáng lạn, ông ta trực tiếp đi lên đằng trước, mở miệng lấy lòng.
Những người khác tất nhiên cũng nghe thấy lời nói này, bọn họ có chút khinh bỉ nhìn đối phương một cái, đương nhiên không có mở miệng lật tẩy.
Dù sao, giữa bọn họ và Đàm Lãng Phong cũng không quen thuộc gì nhau, thêm nữa là không rõ Đàm Lãng Phong có phải là người có lại lịch gì hay không, cho nên thà rằng không nói chuyện cũng không muốn đi đắc tội với đối phương.
Sau khi thủ lĩnh nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm giận dữ.
“Thật quá đáng, chúng ta phải trừng trị tên nhóc này.”
Nói xong câu này, anh ta liền tìm đến một đồng người đến đợi ở ngoài cửa ra vào, trực tiếp bao vây chặt chẽ ở ngoài cửa tháp Lưu Ly.
“Hoàng Thượng đã ra lệnh rồi, nếu ai giúp chúng ta hạ được người của Diệt Thiên Tông, chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích đối phương, hơn nữa còn cung cấp rất nhiều tài nguyên”
Nghe thấy lời này, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo vẻ hưng phấn, không ngờ còn có chuyện tốt này.
“Qúa tốt rồi, nếu đã cho chúng ta tài nguyên như vậy, chúng ta tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt để dành được tài nguyên này rồi”
Đàm Lãng Phong ở bên cạnh cũng nói không ngừng, ông ta trực tiếp lừa dối mọi người tham gia vào cuộc chiến này.
Sau khi nghe được lời này, vài Tông môn lớn khác cũng có chút kích động, bọn họ không sợ Trần Bình chút nào cả.
Sự tồn tại của Diệt Thiên Tông này hoàn toàn không hợp lý, bọn họ cũng không cho phép một Tông môn như vậy cướp mất danh tiếng của bọn họ.
“Không sai. Chúng ta nên giải quyết cái Tông môn này. Nếu như không trừng trị cậu ta, có lẽ qua một thời gian nữa, chúng ta đều sẽ bị bắt nạt mất.”
“Đúng vậy. Diệt Thiên Tông này dám lấy cái tên kiêu ngạo như vậy, quả thật là nực cười”
“Theo tôi, bây giờ chúng ta nên trực tiếp đuổi bọn chúng đi, để bọn chúng rời khỏi nơi này.”
Lời này vừa nói ra, đông đảo Tông môn liên tục hùa theo.
Đàm Lãng Phong không ngờ Diệt Thiên Tông lại thu hút nhiều sự phẫn nộ đến vậy, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn.
Xem ra kế hoạch của mình không cần phải thực hiện nữa rồi.
Cái tên Trần
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.