Nhưng cậu ta lại có rất nhiều bóng ma tâm lý đối với tiếng kêu thảm thiết không ngừng kia rồi.
Lúc Trần Bình đến gần thì anh mới phát hiện tiếng kêu thảm thiết kia căn bản không phải là yêu thú, mà là một người sống sở
Người này có hơi kỳ quái, dường như ông ta đang bị cái gì trói lại vậy, căn bản không thể động đậy mà là ở kêu đầy chật vật.
Ở xung quanh chỉ có một thứ người không ra người yêu không ra yêu như vậy thôi, cho nên Trần Bình lập tức tiến lên phía trước xem xét đối phương một chút.
Nhìn ra được thực lực của người này không tồi, hơn nữa ông ta còn sở hữu bản lĩnh cực kỳ mạnh, cho nên mới bị trói lại ở nơi này mà không động đậy được.
"Ông là cái thứ gì vậy?" Trần Bình tò mò lên tiếng hỏi một câu, anh cũng không cần biết người này có thể nói chuyện được hay không, nói chung là anh cứ phải nghĩ một cách để giao lưu với đối phương mới được.
"Cậu cảm thấy tôi là cái gì, thì tôi chính là cái đó."
Đối phương trả lời lại vấn đề của Trần Bình rất nhanh, xem ra đúng là biết nói tiếng người.
Trần Bình bị làm cho hơi mờ mịt, anh giơ tay ra sờ xích sắt đang trói chặt đối phương, anh phát hiện thứ đồ chơi này cũng khá là kiên cố.
"Nếu cậu có thể cởi bỏ xích sắt này giúp cho tôi, tôi có thể lựa chọn phục tùng cậu, tiếp theo đó cậu muốn tôi đi giết ai, tôi đều có thể thay cậu đi làm hết"
Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694270/chuong-2879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.