Trần Bình trấn an một câu, để mọi người giữ bình tĩnh lại.
Anh cũng không rõ rốt cuộc mình sẽ nhìn thấy cái gì, tóm lại vẫn là nên cẩn thận một chút.
Rất nhanh một trong ba người đã đi đến trước cửa hàng, lúc này trên đường phố đã chẳng còn ai nữa rồi, mà nơi này lại cực kỳ yên tĩnh.
Khi bọn họ đến gần, đột nhiên nghe tiếng gì đó vang lên văng vẳng bên tai. Giống như có người đang không ngừng thổi vào tai của mình, hơn nữa còn giống như đang cười một cách điên cuồng.
Quan trọng hơn là, bọn họ thậm chí không có cách nào phân biệt rõ âm thanh này rốt cuộc là nam hay nữ.
Sư Chấn Thiên cũng nhịn không được cả người run lên, ngược lại anh ta cảm thấy khung cảnh này khá là khủng bố. "Lão đại đây rốt cuộc là cái gì vậy? Lẽ nào thứ đồ chơi ở trong đó sẽ chạy ra ngoài này?". Cổ Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh, có chút tò mò mở miệng hỏi, trong lòng anh ta thật sự thấy có chút nghi hoặc. Tuy rằng hiện tại cậu ta cũng không quá sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy cả người trở nên lạnh run lên.
“Hiển nhiên chính là thứ bên trong đó đang làm loạn, hôm nay ban ngày anh đã phát hiện ra, hơn nữa thứ trong này và trên người tên thầy bói kia có hơi thở giống nhau”
Thứ mùi này là người bình thường thì sẽ không thể nào phát hiện ra được, nhưng ngũ giác của Trần Bình nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, anh có thể phát hiện một vài chuyện người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694229/chuong-2838.html