Nhìn thấy đối phương không tính là quá ngu, Trần Bình liền gật đầu.
“Đúng vậy, bọn họ xếp trạm ở cửa ra vào thành, chính vì muốn tìm hai người chúng ta, may mà bọn họ thành công tìm được tôi”
Trần Bình vừa dứt lời, mọi người đều có chút hoảng sợ bu lại.
Ngay cả Cổ Nhạc Nhạc cũng không có tâm trạng tiếp tục học nữa, muốn tới nghe xem chuyện rốt cuộc là sao.
"Lão đại, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Cậu không biết Trần Bình và Sư Chẩn Thiên trải qua nhưng chuyện gì phía sau, cho nên toàn bộ quá trình đều ở trong trạng thái cực kỳ mờ mịt.
Nghe được những lời này, Trần Bình ra hiệu cho Sư Chẩn Thiên nói ra chân tướng.
Sư Chấn Thiên nóng lòng nói khoác với mọi người, anh ta còn thêm mắm dặm muối, nói ra những chuyện mà mình biết.
Cổ Nhạc Nhạc nghe được thì biểu cảm càng trở nên nghiêm túc hơn, cậu yên lặng nắm chặt tay thành đấm, trực tiếp đánh về một bên.
“Không ngờ người của Kiếm Vân Tông lại càn rỡ như thế!”
Thấy được biểu cảm của đối phương, trong mắt Trần Bình và Sư Chấn Thiên cũng lóe lên một tia nghi hoặc.
Bọn họ luôn cảm thấy, cái tên này có chuyện cũ.
“Chẳng lẽ cậu và Kiếm Vân Tông có thù hận gì sao?”
Lần này người nhiều chuyện không phải là Sư Chấn Thiên mà là Trần Bình.
Anh luôn cảm thấy Cổ Nhạc Nhạc có rất nhiều bí mật, với cả cậu cực kỳ chán ghét Hoàng thành.
Lần này Cổ Nhạc Nhạc bằng lòng ở lại Hoàng thành cũng chỉ đơn thuần là vì đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694169/chuong-2778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.