"Chẳng lẽ sư phụ đã lén mở ra đường nối giữa hai đại lục rồi một mình rời đi sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Mình còn chưa học được bao nhiêu"
Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Lâm cũng không nhịn được mà thở dài một hơi, trong lòng của anh ta lúc này cực kỳ suy sụp.
Anh ta phải người tìm rất lâu trong vùng âm hồn, nhưng cho dù thế nào cũng không tìm được tung tích của sư phụ.
Thậm chí sau đó, anh ta cũng lấy dũng khí tiến vào bên trong tìm tòi một phen, cũng không có nửa điểm thành quả.
"Rốt cuộc sư phụ đi chỗ nào chứ?"
Không có bất kỳ thu hoạch gì, cuối cùng Tiêu Thiên Lâm đành về phủ, cả ngày ngồi một chỗ, sầu não uất ức.
Mà lúc này, Loan Xuyên Sa đã khôi phục hơn một nửa thương thế, cũng chờ đồ đệ tới cứu viện.
"Làm sao tới giờ này rồi mà cái tên kia vẫn còn chưa tới cứu mình, tốc độ của nó chậm quá đi mất!"
Loan Xuyên Sa có chút bất mãn hò bò dậy, nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt lóe lên tia bực bội.
Không có đồ đệ tiếp ứng, lão đúng là không dám đi ra ngoài. Hết cách, lão đã chờ một thời gian dài, cuối cùng vẫn quyết định tự mình thử chuồn ra ngoài một chút. Loan Xuyên Sa cứ như vậy lén lúc chui ra khỏi phòng, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Lão cho là không ai phát hiện ra tung tích của mình, trên thực tế thì lão nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù lão Loan rất khó chịu với thằng em trai của mình, nhưng cuối cùng vẫn cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694161/chuong-2770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.