Cộng thêm, bây giờ cơ thể người đàn ông này đã hơi mờ, rõ ràng là đã quy tiên. Sư Chấn Thiên ở bên cạnh, có chút hưng phấn nhìn cái giường này.
"Tôi thấy chiếc giường này là một bảo vật đấy, thi thể người này cất giữ ở đây ít nhất cũng phải hơn nghìn năm rồi, nhưng mà vẫn được bảo vệ không thối rữa, thậm chí còn có nguyên khí vờn quanh, giá trị của thứ đồ này tuyệt đối không nhỏ.
Nói đến đây, Sư Chấn Thiên có chút chờ mong nhìn chằm chằm vào chiếc giường, nếu như Trần Bình không muốn, anh ta chắc chắn sẽ chiếm thành của riêng.
"Nếu anh thật sự thích thì lát cứ lấy đi là được." Trần Bình cũng không quan tâm, anh không có bất kỳ hứng thú gì với thứ này.
Trần Bình vừa nói xong, người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trần Bình.
"Ta đã ngủ say ngàn năm à?". Người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, có chút tò mò lên tiếng. Động tác này của ông ta dọa Trần Bình và Sư Chấn Thiện giật nảy mình. Cho dù là ai cũng không ngờ, cái kẻ nhìn tưởng như đã chết này lại đột nhiên ngồi dậy.
Hai người có chút cẩn thận lùi về sau mấy bước, bọn họ dùng ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm cái tên đàn ông kia, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè, chẳng ai biết cái thứ này rốt cuộc là gì.
"Lão đại, chẳng lẽ chúng ta xâm nhập nhầm vào một hang động của tà tu sao? Thế này thì khác nào tìm đường chết đâu".
Sư Chấn Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694133/chuong-2742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.