Trong giới tu hành, đột nhiên chết là chuyện rất bình thường. Trần Bình rất nhạy bén đứng bên cạnh, cảm nhận được khí tức chung quanh.
Anh có thể cảm giác được bên ngoài đang điên cuồng tác chiến, dường như có thứ gì đó đang đánh lộn.
Nhưng bây giờ cung điện xương trắng đã chặn lại tầm mắt và linh thức của bọn họ, Trần Bình cũng không có cách nào nhìn xem rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Ở nơi đám người Trần Bình không nhìn thấy, bộ xương yêu thủ cực kỳ to lớn đang chiến đấu với một pho tượng cổ.
Chúng đánh khó mà giải hòa được, dáng vẻ đang muốn tranh đoạt địa bàn. Mà bên cạnh hai sinh vật này, chất một nấm mồ to lớn. Nấm mồ này đang không ngừng dãn ra, nhìn có vẻ như có thứ gì đó đang muốn chui ra ngoài. Ngay vào lúc hai sinh vật đang đại chiến, đột nhiên vang lên một tiếng làm cho ai cũng chần kinh. Lúc này, Trần Bình cũng nhìn được tình huống bên ngoài.
Anh thấy hai thứ kỳ quái đang đánh lộn, vào lúc anh còn chưa kịp phản ứng, nấm mồ cách đó không xa đột nhiên nổ tung, nhìn qua cũng có chút khiếp người.
Sau khi nấm mồ mở ra, một người đàn ông nhìn có chút non nớt chui ra ngoài. Người đàn ông này có gương mặt như trẻ con sáu tuổi, nhìn qua non nớt đến có chút kỳ kỳ quái quái. "Lão đại... cậu thế đứa kia không? Sao có thể có người trưởng thành thành thế kia?".
Sư Chấn Thiên ở bên cạnh không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Bình một cái, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694131/chuong-2740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.