"Chỉ quên xíu thôi mà, may là cơ thể của nhóc này không tệ."
Trần Bình cười giảng hòa.
Anh cũng cảm thấy xấu hổ, quyết định tiếp theo nhất định phải an ủi đối phương một bận.
Qua nửa canh giờ, Cổ Nhạc Nhạc cũng bình thường lại, lúc này cả người cậu đầy mồ hôi, cứ ngồi dưới đất như vậy, ánh mắt đờ đẫn. - Nếu không phải Trần Bình biết tình huống là gì, sẽ cho là cái tên này vừa mới chui ra từ trong nước nữa.
"Sao rồi, đã học hỏi được hết chưa?"
Trần Bình cho đối phương một kho tàng kiến thức, có điều cũng chỉ là cơ sở thôi, tiếp theo muốn tiến bộ phải đi từng bước.
| Cổ Nhạc Nhạc nghe Trần Bình hỏi thì gật đầu, bò dậy từ dưới đất, nặng nề dập đầu vào cái trước Trần Bình.
Trong lòng cậu rõ ràng, những kiến thức này quan trọng cỡ nào.
Nếu như Trần Bình nguyện ý thì tùy thời tùy chỗ có thể bồi dưỡng là vô số người luyện đan như mình.
| Cậu và Trần Bình chẳng thân chẳng quen, cũng vì mình đi theo cho nên Trần Bình mới nguyện ý truyền thụ cho mình những thứ trân quý thế này, đây coi như là một chuyện rất khó khăn rồi.
"Tôi thực sự quá cảm động, không biết phải nói sao, từ nay về sau tôi nguyện mãi mãi đi theo anh! Cho dù bắt tôi lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng chịu!"
"Chỉ cần có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng xúc phạm anh!"
Cổ Nhạc Nhạc vô cùng hưng phấn nói, cậu ta còn suýt chút nữa trở thành chó con trung thành với Trần Bình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694099/chuong-2708.html